Hạ Vũ Thần trong lòng cũng hoảng sợ không ít, nhưng cô mơ hồ hiểu dụng ý Tiêu lão tiên sinh tại sao phải làm như vậy, ông từng nói với cô tình trạng trong nhà, mà cô cũng nhận lời giúp ông hoàn thành tâm nguyện cuối cùng trong đời.
“Vũ Thần, chỉ còn cách này, cô có thể giúp tôi không?” Tiêu lão tiên sinh giọng mang theo nồng đậm cầu khẩn.
Cô rốt cuộc không đành lòng, gật đầu một cái.
“Cám ơn cô, Vũ Thần.”
Thật ra kết hôn chỉ là giả bộ, mục đích của Tiêu lão tiên sinh chính là muốn đứa con bỏ nhà nhiều năm chú ý.
Trong lúc Tiêu lão tiên sinh nằm viện vẫn nghĩ, sợ trước khi chết ông chết cũng không thấy được mặt con trai cho nên nghĩ ra biện pháp này.
Hạ Vũ Thần vừa lúc là cô nhi không cha không mẹ sống trong cô nhi viện, bởi vì hết sức đồng tình tình cảnh Tiêu lão tiên sinh, cho nên đồng ý cùng diễn tuồng vui này.
Quả nhiên tin vừa được truyền ra ngoài, con trai Tiêu lão tiên sinh lập tức giống như trận như gió lốc hổn hển chạy về nhà.
“Lão gia, lão gia! Thiếu gia trở lại!” Quản gia “Di Viên” Dung tẩu nhìn người ngoài cửa, vui vẻ hô lên.
Tiêu Tử Uý di truyền tất cả của cha mình, vóc người thon dài, cao lớn anh tuấn, tóc ngắn dày, mày kiếm mắt sáng, mũi cao môi mỏng, đường viền cương nghị, làn da màu đồng, tất cả nói rõ hắn là một người đàn ông anh tuấn xuất sắc bao nhiêu.
Hắn mở chân dài, sải bước đi vào ngôi nhà đã lâu chưa về, hơi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoa-le-mao-hiem/263060/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.