Ánh nắng dịu dàng rải xuống, Giang Vãn Nguyệt quỳ trong Phật đường.
Nàng ăn chay tắm gội, mỗi ngày đều ở đây thành kính cầu phúc.
Mặc dù Giang Vãn Nguyệt chưa bao giờ hỏi thăm thương thế của Tạ Bích, nhưng Thu Ly biết, cô nương đang làm vì ai.
Cô nương thành tâm lễ Phật, suy cho cùng cũng liên quan đến những lời đồn đại kia, nói trắng ra, vẫn là vì sợ mệnh cách của mình sẽ lỡ lầm đến tính mạng của Tạ Bích.
Giang Vãn Nguyệt từ từ nhắm mắt, thầm cầu nguyện trước Phật.
Nàng vẫn luôn nhớ khoảnh khắc quay đầu lại, nhìn thấy cảnh Tạ Bích trúng tên vào ngực rồi ngã xuống.
Nỗi sợ hãi kinh hoàng trong đáy lòng lập tức nhấn chìm nàng.
Nàng sững sờ nhìn đám đông vây quanh, bao bọc lấy Tạ Bích ở giữa.
Mọi người ồn ào tìm thái y, máu trên ngực hắn văng tung tóe dưới ánh nắng…
Nàng đứng ngoài đám đông, như thể tất cả mọi thứ chỉ là một giấc mơ không thể tỉnh lại.
Mấy ngày nay, trong đầu nàng cứ quanh quẩn những chuyện đã qua với Tạ Bích.
Cây trâm cài tóc bạch ngọc hắn cười mua cho nàng vào tết Nguyên Tiêu.
Bộ văn phòng tứ bảo hắn vụng về khắc cho nàng.
Còn có những lúc cùng nhau đọc sách sau khi thành hôn, hắn mượn cớ ngâm thơ để cố ý đọc tên nàng.
Hắn cũng sẽ ôm nàng từ phía sau, nói rằng muốn chữa bệnh ho cho nàng…
Hơi ấm từ lồng ngực hắn, khiến nàng nhớ lại lúc hắn lên thuyền cứu nàng, hắn ôm nàng vào lòng, nóng rực và vững chãi, cho đến tận hôm nay,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoa-ly-cung-te-tuong-lanh-lung/2986710/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.