Ngoại truyện: Tạ Bích trọng sinh (4)
Tiết trời mùa xuân ấm áp, liễu vừa nhú lộc, hoa đào mới kết nụ, e ấp trên cành chờ ngày bung nở.
Tạ Bích đặc biệt làm một chiếc roi ngựa xinh đẹp, cán roi mạ vàng còn điểm xuyết ngọc thạch hồng, vô cùng lộng lẫy xa hoa. Hắn đem chiếc roi ngựa nhỏ tặng cho Giang Vãn Nguyệt, cười nói: “Vãn Nguyệt muội muội, ta dạy muội cưỡi ngựa nhé.”
Giang Vãn Nguyệt nhận lấy chiếc roi nhỏ, bất giác chớp chớp mắt.
Hai năm trước Tạ Bích đã định dạy nàng cưỡi ngựa rồi.
Lúc đó Tạ Bích dắt đến một con ngựa nhỏ màu hồng rất đẹp, đôi mắt Giang Vãn Nguyệt sáng lấp lánh, chỉ hận không thể lập tức leo lên ngựa.
Nhưng mẫu thân lại bảo nàng còn nhỏ tuổi, nhất quyết bắt nàng đợi thêm vài năm nữa. Khi ấy nàng đã khóc lóc nói rằng, hai năm sau sẽ lại nhờ ca ca dạy.
Sau này nàng đã quên mất chuyện đó, không ngờ Tạ Bích vẫn một lòng ghi nhớ.
Lời hứa của hắn, hắn vẫn luôn nhớ rất rõ…
Trong lòng Giang Vãn Nguyệt ngọt ngào khôn xiết.
Nàng đặc biệt chuẩn bị một bộ y phục cưỡi ngựa tay hẹp xinh đẹp, trông vô cùng hiên ngang mạnh mẽ.
Tiết xuân trong xanh, trường đua ngựa rộng lớn, bóng cây mây trôi, lá xanh um tùm trên cành, chim én lướt qua chân trời.
Giang Vãn Nguyệt vụng về trèo lên con ngựa lùn mà Tạ Bích đã chuẩn bị cho nàng. Hắn cưỡi ngựa ngay bên cạnh, chỉ dẫn cho nàng từ tư thế ngồi, lực kéo dây cương và mọi phương diện khác.
Giang Vãn Nguyệt đang cảm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoa-ly-cung-te-tuong-lanh-lung/2986723/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.