Sắp xếp lại dòng thời gian phiêu lưu của Khê trong cả ba bộ:
1. Sau khi bỏ trốn thì đụng phải Huyền (cuối chương 106).
2. Không may bị bắt vào Trường Sinh giáo (Vãn tình, chương 44),được Cử giúp và Tiêu bảo kê.
3. Sau cung biến thì gặp Nghi, Thanh (Thần tử, chương 59).
4. Tiếp theo là đoạn cuối Họa mục (chương 153),Khê về Địa thành thu xếp, sau đó đi (du học) tiếp.
5. Sau gần bốn năm ở ẩn thì Khê xuống núi, bắt tay với Nghi và "trả thù" Nam Cung Ly Nguyên (Thần tử - chương 85).
Bé Khê nhìn im ỉm mà còn phiêu (du) lưu (học) nhiều hơn cả Sen nữa. Qua đó nên nhận thức vị kỷ của Khê được nâng cao.
.
Nam Cung Ly Nguyên chưa bao giờ quên cái ngày gã khoác bộ mãng bào rộng thùng thình của đại ca, thắt đai ngọc của cha, nhìn ngu dốt không thể tả ngơ ngác bước lên vương vị. Tướng sĩ của cha anh gã quỳ dưới bệ, giọng trầm và vang tâu rằng: "Vương gia và thế tử quá cố đã nguyện bọc thây trong da ngựa, vĩnh cửu yên nghỉ trên đất Đông Minh, mỏi mắt chờ đợi ngày giang sơn hợp nhất!"
Đó là một lời tuyên bố nhẫn tâm, vang dội hơn cả tiếng sấm, nặng trình trịch hơn trận núi đổ đối với một thiếu niên mười bốn tuổi. Gã cảm thấy tay chân mình không thể kiềm chế run rẩy, vai oằn xuống vì Thiên sơn chợt giáng hạ.
Đó là lần cuối cùng gã rơi nước mắt trong suốt hai mươi năm tiếp theo.
Không phải muốn hay không mà có những người vốn không hề có quyền
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoa-muc/1061091/chuong-161.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.