Tiên, ma vốn thuộc về hai thái cực đối nghịch nên máu của Ti Nguyệt tương khắc với Dao Quang, đáng lý nên bị cơ thể bài xích, ngặt nỗi cả hai lại là song sinh, vì thế máu của Ti Nguyệt mới có thể hòa vào máu Dao Quang. Máu rắn quỷ ngàn tuổi, một giọt cũng đủ làm thần tiên lảo đảo, huống hồ Phá Quân hút độc cho Hoa sen còn bị trúng thêm nọc độc của rắn quỷ.
Do đó, Dao Quang mới không có sức ngã vào ngực yêu tinh, gót chân lâng lâng hồ đi trên mây: "Ta, không ổn..."
"Máu rắn!" Hoa sen đang thất hồn lạc phách tỉnh táo lại, mặc kệ khuôn mặt đỏ chót dừ như say rượu và hơi nóng hầm hập bủa vây toàn thân bế ngài đặt lên giường. Y luống cuống tay chân đi qua đi lại tìm kiếm, dù không biết mình muốn tìm gì, trong đầu rối như tơ vò. Mê man ngồi thụp xuống, y cố mò mẫm ký ức kiếp trước tìm cách giải quyết, đột ngột bị nắm cổ áo kéo lên giường.
Dao Quang dùng hết khí lực ghì y xuống nệm rồi lại mềm ra sấp trên ngực yêu tinh, hai chân cong lại gác qua thắt lưng y, búi tó xõa như thác, đầu lưỡi liếm môi dưới mang vẻ gợϊ ȶìиɦ khó cưỡng, hơi thở run lên như tiếng nức nở: "Ta... không có, sức. Giúp, ta..."
Cần cổ bị hà hơi như bén thế lửa thịnh, đầu óc Hoa sen hoàn toàn trống rỗng, tứ chi hành động trước khi kịp nghĩ, bàn tay vồ vập áp vào eo ngài, nắn bóp trượt xuống cởi đai lưng, con mắt chợt tỉnh táo lại vì cơ thể
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoa-muc/1061121/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.