Tất cả đồng thời quay đầu nhìn người vừa nói, nửa bên mặt y có một vết sẹo dài kéo từ khóe miệng, trông như cười ngoác tới mang tai, khá dữ tợn. Song y có đôi mắt mang vẻ suy tư mẫn tiệp xua bớt sự u ám giữa đầu mày.
Nhiều người cũng nhận ra Tạ Lương Bích từ sau biến cố năm ngoái, phần lớn thì không. Y cũng chẳng buồn xưng tên, mắt dán chặt vào các thi thể, tiếp tục nói: "Sa Thổ là loại rượu đậu địa phương của biên cương Tây Quan, qua ba lượt chưng cất sẽ bọc giấy dầu màu trắng rồi chôn xuống bãi cát trước cổng thành. Trải qua chiến trận rải rác, máu ngấm vào cát làm giấy dầu chuyển sang màu đỏ hồng, khi ấy biết là rượu đã ủ chín muồi, mới đào lên."
"Trời, rượu ủ man rợ như vậy mà cũng nuốt nổi." Ai đó vô tâm lầm bầm. Mặc dù biết là thất lễ nhưng đó cũng là tiếng lòng của phần lớn người.
Tạ Lương Bích lạnh lùng liếc người vừa than một cái: "Sa Thổ là đặc sản Tây Quan truyền thống, chuyên dùng để tế binh sĩ tử trận mất xác trên chiến trường. Mỗi năm uống rượu là mỗi lần tuyên thệ sẽ báo thù cho các vong linh chiến hữu, kẻ nào không dám chứng tỏ là thằng hèn, không đáng mặt nam nhi, vậy đấy."
Người kia bị mắng thẳng thừng như thế, có vẻ thẹn quá hóa giận nhưng Tạ Lương Bích ngoảnh mặt bỏ đi, nhíu mày tiếp tục nhìn chằm chằm vào thi thể ở gần nhất: "Mùi hương của Sa Thổ khá đặc trưng, tuy rằng thơm nhưng có phần hơi tanh như
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoa-muc/1061146/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.