Mạc Tử Liên biết ca ca có tâm sự nên mới tìm chuyện để chọc vui hắn. Vì dù thế nào thì y vẫn là 'diễm dương' của ca ca mà.
Y vừa hôn vừa trượt tay vào cổ áo người kia, vuốt ve vùng da dưới gáy rồi sờ lên vai, thấp giọng 'ưm' một tiếng từ mũi, đầu ngón tay mơn man phác họa hình dáng vết sẹo của ca ca.
Quân Huyền chau mày gặm môi y thêm vài lần rồi đẩy người ra, hít thở hai hơi nói: "Chưa thể được."
Thấy môi dưới hắn dây ra một vệt chu sa, Mạc Tử Liên đưa tay tới định lau, giọng nhỏ như tỉ tê: "Sao lại chưa được?"
Quân Huyền không đáp mà kéo tay y lau qua vệt son rồi cầm một khối bánh ngọt đưa tới môi y, nói 'a'. Mạc Tử Liên ngoan ngoãn cắn một nửa, vừa nhai vừa ngắm ca ca. Hắn im lặng, y cũng chẳng nói gì, bầu không khí chợt rơi vào trầm mặc. Một tay ca ca đút y ăn, một tay vẫn ôm eo, nhè nhẹ ấn hông y, tự nhiên hỏi: "Muội ăn ít lắm phải không?"
Y nhấm nháp vị ngọt trong miệng, lắc đầu: "Mỗi bữa ba chén cơm đầy, không gọi là ít được."
"Có ăn nhiều thịt không?"
"Sao lại không chứ, cơm thiếu thịt thì còn gì vui nữa? Ta không thích ăn chay."
Quân Huyền bóp eo y, tùy tiện gật đầu: "Ta cũng vậy."
Tự dưng Mạc Tử Liên cảm thấy hai tiếng 'ăn chay' này có hàm ý khác. Y nghiêng tới ăn miếng bánh cuối cùng, vô tình ngậm nom nửa đầu ngón tay ca ca. Mi mắt run lên, Quân Huyền lập tức rụt tay
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoa-muc/1061279/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.