Sáng sớm hôm sau, Mộc Sách lại vụng trộm đưa Tô Mặc ra khỏi Tô phủ. Lúc cô vẫn còn chưa tỉnh ngủ, dụi mắt rồi ngáp một cái, anh nói với cô: Hôm nay anh muốn dẫn cô đi gặp một người. Người này chính là đồ đệ mà năm đó anh đã đích thân truyền dạy võ công và binh pháp. Hai người bọn họ đã rất nhiều năm rồi chưa gặp.
Nghe anh nói vậy, Tô Mặc vất vả lắm mới trấn định được tinh thần một chút, cùng anh ngồi trong một căn phòng liên kế bên trong một tửu lâu xa hoa uống trà. Nhưng khi có người đến mở cánh cửa phòng đi vào, cô lại cảm thấy, thật ra, căn bản là cô còn chưa tỉnh ngủ hẳn.
Đây mà là đồ đệ của anh sao?
Vị nhân huynh này… Kỳ thật nếu không phải là đại đạo gian dương, thì cũng là chưởng môn nhân của ma giáo rồi?
Mộc Sách ngồi bên cạnh Tô Mặc cứng ngắc người, khẽ đảo mắt, trừng trừng mà nhìn người trước mắt. Đó là một đại hán khôi ngô bàng nhiên, mắt to mày rậm, vẻ mặt đao sẹo, toàn thân nở đầy cơ bắp rắn chắc, tràn ngập hơi thở giang hồ lỗ mang, chừng hơn ba mươi tuổi. Sau khi đi vào, hắn khép lại cánh cửa rồi cả người run lên không ngừng, thẳng đến quỳ xuống trước mặt Mộc Sách, hai tay gắt gao ôm chặt lấy đùi Mộc Sách.
“Sư phụ!” Tiếng gọi đau đớn bi thương tận trời, rất giống như vừa gặp lại cốt nhục chí thân đã ly tán mười tám năm rồi vậy.
Mộc Sách thản nhiên nói: “Quy củ ta dạy ngươi đâu rồi?”
Thân
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoa-nho/471529/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.