Kha Tầm hít thật sâu mấy lần, mới cảm thấy cơ thể dần dần sống lại, rốt cuộc có thể cảm giác trên tay có lực, co xiết lại thành nắm.
Kha Tầm men theo giường cố gắng bắt mình ngồi dậy, cậu nhất định phải nghĩ cách đóng cửa sổ lại.
Tân Bội Bội ở giường bên kia vẫn nằm im lặng không nhúc nhích, không rõ là đã ngủ hay là đang lẳng lặng quan sát Kha Tầm.
Kha Tầm rốt cuộc có thể nhổm người đứng dậy rời giường, chuẩn bị đi đến đóng cửa sổ thì, hai mắt cậu đột ngột mù lòa, bóng tối bất ngờ không kịp đề phòng lại một lần nữa trùm lên hết thảy.
Kha Tầm đứng yên tại chỗ, cậu không có cách nào phân rõ phương hướng nên không dám manh động.
Lần này cảm giác cực kỳ rõ ràng, có thứ gì đó đang đi vào phòng, chứ không hề giống như hai lần trước vậy, chỉ đơn thuần là “đi ngang”.
Không gian bốn phía đều bị bóng tối vô hình mà khổng lồ khỏa lấp, duy nhất sót lại chỉ còn khứu giác cùng thính giác.
Có lẽ Quách Lệ Hà cảm nhận được nỗi sợ hãi từ trong giấc ngủ say, tiếng ngáy cũng dần dần lắng xuống, chỉ còn lại tiếng hít thở lâu dài nặng nề giữa cơn say ngủ.
Trong bóng tối vẫn còn một âm thanh khác, đến từ Tân Bội Bội, đó là âm thanh của tiếng thở cực kỳ dồn dập, tiếng hốc rít như đau đớn vì không thể hít thở.
Bóng tối có mùi của “màu sắc”, tựa như mùi của quả mọng trong phòng làm việc, lại giống như mùi tản ra từ bình thủy tinh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoa-pho/2439858/quyen-5-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.