Kha Tầm xổm người ngồi xuống, dùng ngón tay viết chữ “Trâu” lên mặt đất, may là chữ này nét ít, muốn lái sang chữ khác cũng hơi bị khó, nhưng mà có lẽ bởi vì cơ thể biến dị nên chữ viết ra nét nào nét nấy đề xiêu vẹo, nhìn không ra dạng.
May là Vệ Đông nhìn hiểu, vội vàng chạy về nhà Mã Lương dắt trâu đi ra, sau đó nhằm vào mông trâu quất một cái, muốn cho nó chạy đi, sau đó đuổi theo sau hướng về phía “thế giới mới”.
Nào ngờ, trâu nhà ta hoàn toàn không thèm để ý tới “kẻ ngược đãi” Vệ Đông, lắc lư chuyển một cái, sau đó cắm đầu tìm cỏ gặm.
Vệ Đông sốt ruột, lại đét hai ba roi sau đó đá nó mấy cái, chẳng những không làm nó chạy đi, ngược lại còn bị nó dùng sừng ủi té nửa xuống đất.
“Không được mày ơi! Vệ Đông vẻ mặt hốt hoảng nhìn Kha Tầm “Mẹ nó mày đừng ở thế giới này nữa, trở về phòng kia đi!”
Kha Tầm không rảnh đâu bận tâm tới lời hắn nói, hai mắt mở to bắt đầu suy tư, Vệ Đông tận mắt nhìn thấy hai bên mép của thằng bạn mình bắt đầu lún phún mọc ra mấy sợi râu mèo, cả người sốt vó đến muốn khóc lên, trong tình thế cấp bách đột nhiên nhớ ra biện pháp đại lão đã dùng để khống chế Kha Tầm, liền nhào tới vươn tay tính nhéo gáy sau đối phương.
Kha Tầm cả người linh hoạt nhảy phắt sang bên cạnh, trợn mắt trừng hắn “Mày tưởng mày meo meo là meo meo meo? Meo waoo mà thôi meo.”
Tuy rằng từ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoa-pho/2439973/quyen-7-chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.