Đêm hôm ấy có vẻ như dài lâu vô cùng.
“Chuyện Đông Tử uống say rất kỳ quái, cả cái anh chàng Dư Cực kia nữa, một người nếu đã biết tửu lượng của mình kém hẳn là sẽ không chủ động uống bia.” Kha Tầm cùng Mục Dịch Nhiên lúc này đã tắt đèn nằm yên vị trên giường, quá nhiều việc xảy ra hôm nay khiến bọn họ cũng mất đi hưng trí mặc đồng phục “chung giường” ngủ một đêm, hiện tại đều mạnh ai nấy nằm trên giường đơn của mình.
“Ít nhất biết rõ một điều, chất cồn đối với kẻ có vết đỏ lẫn không đều là đối xử ngang hàng.” Giọng của Mục Dịch Nhiên vang lên trong đêm tối chẳng hiểu sao lại nghe thoải mái hơn so với lúc thường, làm người ta bỗng chợt nhớ đến gốc ngọc lan trắng muốt lẳng lặng nở rộ trong đêm.
“Ừm, Đông Tử không có vết đỏ, Dư Cực lại có, hai người uống rượu vào đều say.” Kha Tầm cũng không hiểu rõ được “Thôi, về sau chúng ta đừng đụng vào rượu, đề phòng vẫn tốt hơn.”
“Trên người của các người mới lần này đều có thứ gì đó làm người ta cảm thấy khó dò,” Mục Dịch Nhiên nhìn ra ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ “Chẳng hạn như Tiêu Cầm Tiên, hoặc Tô Bản Tâm—— tôi vốn tưởng Tô Bản Tâm lẽ ra nên có vết đỏ mới đúng.”
“Vì sao?”
“Không biết, chỉ là trực giác.”
“Cô gái kia hẳn là cũng có câu chuyện quá khứ,” Kha Tầm xoay người “Có dịp hỏi thăm Lion thử xem.”
“Ừ.”
“Anh có xem qua tiểu thuyết kia chưa, “Thú sắc đỏ tươi” ấy.” Kha Tầm lúc này
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoa-pho/2439999/quyen-8-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.