“Má ơi, anh rể… Ý anh là con chó này là Tâm Xuân của tui á hả?” Lúc này La Bộ thiếu điều muốn đu cả người lên Kha Tầm.
Mục Dịch Nhiên đằng hắng mấy tiếng, động tác hết sức lịch sự kéo hắn ra: “Không thì là gì, chứ cậu xem xe cân bằng của mình đâu?”
La Bộ cố gắng bình tĩnh lại một tí, cúi đầu nhìn con chó trắng đứng bên cạnh, thấy nó đang chăm chăm đôi mắt hết sức đáng thương đặc trưng thường thấy ở chó nhìn mình thắm thiết, La Bộ cứ thế ngóng mắt cùng nó nhìn nhau một lát: “Đúng thế, bé ấy chính là Tâm Xuân của tui.”
Mọi người “…”
“Lại đây, Tâm Xuân, lại chỗ ba nè con gái.” Thái độ của La Bộ có thể nói là quay ngoắt 180 độ, mà con chó trắng kia cũng không lớn lắm, hắn ôm lấy vào lòng hết sức thoải con gà mái, “Đúng là bé ấy! Trên cổ còn có thẻ tên này! Chính là cái thẻ tên làm bằng bạch kim có khảm kim cương tui treo trên xe cân bằng!”
“…”
“Tôi nghĩ, chúng ta có lẽ nên kiểm tra một chút vật phẩm mà mình mang theo.” Thiệu Lăng cầm ba-lô của mình mở ra xem, lúc này nó đã biến thành một cái túi xách vải bố to bự, “Đèn pin biến thành mấy cây nến lớn, thực phẩm đều biến thành mì gói, la bàn… la bàn mất tiêu rồi, tôi nhớ rõ ràng có mang theo mà.”
“Đồng hồ của tôi cũng có la bàn.” Phương Phỉ nhìn đồng hồ đeo trên cổ tay của mình, không biết từ lúc nào đã bị biến thành một cái vòng đất nung
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoa-pho/2440096/quyen-10-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.