“Dập đèn ——”
Âm thanh kia không lớn lắm, nhưng lại cực kỳ rõ ràng truyền vào tai từng người trong Đăng Lữ.
So với việc đốt đèn cần người đi từng tầng từng tầng châm lửa, thì dập đèn đỡ tốn công tốn sức hơn nhiều, toàn bộ đèn lồng như nhận lấy mệnh lệnh “dập đèn”, từ tầng dưới chót tòa lầu chạy dài lên trên, từng tầng từng tầng tắt đi theo thứ tự.
Tình cảnh trước mắt cảm tưởng như một nghi thức đầy thần thánh, khiến tất cả mọi người bỗng chốc đều im lặng, dõi mắt nhìn theo ánh sáng từ dưới chân lên đỉnh đầu dần dần biến mất, tự mình nếm trải quá trình bị bóng tối vây lấy.
Cũng không biết qua bao lâu, La Bộ mới lắp bắp lên tiếng: “Anh hai, anh rể, hai người còn đó không?”
Kha Tầm còn chưa kịp lên tiếng đáp lại, đã cảm giác được một bàn tay nóng hôi hổi tóm lấy tay mình: “Hai người vẫn còn nha, may ghê!” Nói vậy cũng đủ hiểu người này một tay nắm anh hai, một tay nắm “anh rể” rồi.
Nhưng lạ một điều là, bốn phía xung quanh tuy tối nhưng lại không tối tới mức đưa tay cũng không thấy năm ngón, cảm giác như có một chút ánh sáng mỏng manh vẫn đang soi rọi.
“Tân Xuân… Oaaa ha aaha a a a a…” La Bộ mất khống chế rú lên một hơi.
Tâm Xuân vẻ mặt vô tội đáng thương hai chân bấu trên vai của chủ nhân, giống như có thể rớt xuống đất bất cứ lúc nào, cặp mắt của nó lúc này tựa như hai hòn đá quý đang lập lòe phát sáng.
Kha Tầm ôm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoa-pho/2440113/quyen-10-chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.