Trên trần của căn phòng này vẫn giống hệt như hai căn phòng trước đó, là một khoảng hư không màu đen với những vật tựa như hạt rồi lại giống sóng lơ lửng trôi nổi, nhưng trước mặt bọn họ thì lại không phải hồ nước hay là tấm sắt nóng nữa, mà là một mảnh vải vẽ tranh cực lớn chắn ngang đường đi hướng về lối ra.
Bên trái tấm vải được vẽ lên bảy hình vuông đặc ruột bằng các màu sắc bao gồm đỏ, vàng, xanh lá, xanh lam, tím, đen cùng trắng, với kích thước và hình dạng y hệt như nhau, ở giữa tấm vải có vẽ một cái khay, phía dưới khay giống như được nối với một đống máy móc phức tạp, cả bức tranh toàn bộ đều từ các đường nét cấu thành, thoạt nhìn giống như một bản vẽ thiết kế tổ hợp cơ khí nào đó vậy.
Mà, ở bên trên cùng tấm vải có một hàng chữ, viết: Đặt khối màu nặng nhất lên khay có thể vượt ải, nếu phóng sai lập tức đào thải.
“Này… Chúng ta làm sao biết được khối màu nào là nặng nhất chứ?” Hà Đường vẻ mặt kinh sợ hoảng hốt, nhìn những con số đang vô tình lạnh lùng nhảy ngược trên giao diện trước mặt “Tôi thấy toàn bộ khối màu đều là lớn nhỏ giống hệt nhau! Hơn nữa chúng nó chỉ là một cái hình mặt phẳng thôi, làm sao có trọng lượng cơ chứ!”
“Đừng hoảng hốt,” Kha Tầm ấn nhẹ vai cô gái “Tưởng tượng một chút, đây chính là một cái hình vẽ phẳng, truyện tranh chúng ta hay xem chẳng phải cũng đều mặt phẳng sao, nhưng chúng ta có thể tự
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoa-pho/2440179/quyen-11-chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.