Khi Tư Hàn tỉnh dậy liền cảm thấy đầu mình vô cùng đau đớn. Hắn xoa xoa thái dương rồi từ từ ngồi dậy bỗng nhiên nhìn thấy Hoàng Thiên Ngạo đang mở mắt nhìn mình.
"Sư... sư phụ..."
Hắn nhíu nhíu mày gọi y một tiếng rồi nhắm nghiền mắt ngã xuống ngực y lần nữa. Hiện tại đầu đau đến nghiến răng nghiến lợi. Một số hình ảnh mơ hồ cứ ẩn ẩn hiện hiện trước mắt khiến Tư Hàn vô cùng khó chịu. Trong đầu hắn luôn có một giọng nói nào đó cứ mãi gọi tên mình. Phải rồi, kẻ đó chính là Cố Kiệt Nhân, người mà hắn vừa gặp phải trong giấc mơ.
"Ưm..."
Tư Hàn rên lên mấy tiếng, tròng mắt từ lúc nào đã chuyển sang đỏ rực.
"Tiểu Thất..."
Hoàng Thiên Ngạo lập tức ngồi dậy ôm hắn kéo vào ngực mình, xoa xoa mặt hắn.
"Sư phụ... ta đau... đau quá!"
Hắn vừa nói vừa chảy ra hai hàng nước mắt, Hoàng Thiên Ngạo liền vuốt ve gò má hắn.
"Sư phụ... ta đau lắm!"
"Ừ."
Hoàng Thiên Ngạo chỉ trả lời một tiếng liền vòng tay qua ôm eo Tư Hàn, bàn tay lành lạnh đặt trên đầu hắn từ từ truyền vào một luồng linh khí. Chỉ trong chớp mắt y liền thu công, mày hơi nhíu lại nhìn xuống Tư Hàn.
Đoạn trường thạch khiến nội lực Tư Hàn trở nên náo loạn. Ngoài ra Hoàng Thiên Ngạo vừa phát hiện bên trong thân thể hắn vậy mà lại có một nguồn năng lượng kỳ lạ.
"Cố Kiệt Nhân?"
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoa-phung-hoang/552904/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.