Hắn không ngờ rằng Hậu Thụy Niên biết về điều đó.
Theo quan điểm của hắn, những việc hắn đã làm trên đất Mễ có thể nói là sống để bụng chết mang đi!
Hậu Thụy Niên cười hả hê.
"Mày có thể đánh lừa lũ người nước ngoài đầu óc ngu si tứ chi phát triển kia chứ đừng hòng mà qua mặt được tao”.
"Nực cười nhất là khi đó tao cứ nghĩ rằng đó cũng là mưu kế của mày”.
"Mày vẫn là thiên tài trăm năm có một của nhà họ Hậu này”.
"Nhưng đến bây giờ tao mới nhận ra mày cũng chỉ là một thằng ngu thôi”.
Nói đến đây, trong mắt Hậu Thụy Niên chợt lóe lên một tia nghiêm nghị.
Bàn tay ông ta bóp cổ Hậu Thư Hạo ngày càng mạnh hơn.
"Bố, bố…”
"Để mày có thể tiếp quản gia tộc”.
"Để mày phát triển trong một môi trường an toàn”.
"Tao đã gửi anh trai của mày ra nước ngoài và để nó trải qua quá trình huấn luyện tàn nhẫn và vô tình nhất”.
"Nó vẫn sống sót trong một môi trường khắc nghiệt như vậy đấy”.
"So với mày, nó mới thực sự là thiên tài!"
"Mày cũng chỉ là một thứ rác rưởi mà thôi!"
"Ặc!"
Hậu Thư Hạo nắm chặt tay Hậu Thụy Niên.
Hắn hoảng sợ!
Hắn giãy dụa!
Hắn cầu xin sự thương xót!
Vì sợ hãi.
Vì khiếp sợ.
Từ đũng quần của hắn có một thứ chất lỏng hỗn hợp màu vàng vô cùng hôi hám chảy xuống.
Trong mắt Hậu Thụy Niên lại thêm một tia sáng khác.
Ghê tởm!
"Nhìn xem, đây mới là bộ mặt thật của mày này!"
"Vừa gặp chuyện gì đấy bất trắc một cái
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoa-ra-anh-la-chang-trai-nam-ay/2539733/chuong-441.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.