Editor : Lưu Tinh
Năm mười tám tuổi, tại St. Paul, Dung Doãn Trinh đi dọc theo một con đường ven biển thật dài hướng về phía rừng rậm Amazon. Thế giới được bao bọc bên trong khu rừng rậm rất yên tĩnh. Mặt đất bên dưới chân anh uớt nhẹp bùn đất, thế nhưng khi ánh nắng chói chang rọi vào lại trở nên óng ánh như những giọt nước mắt của một thiếu nữ. Dung Doãn Trinh thích nhắm mắt lại đứng dưới tàng cây, rồi một làn gió sẽ thổi qua khiến cho những giọt sương còn đọng trên lá sẽ trôi tuột xuống. Khi rơi xuống mặt bùn thì chúng sẽ lặng im không một tiếng động. Còn khi chúng rơi xuống mặt nước thì sẽ tạo nên những âm thanh nho nhỏ, róc rách như một chuỗi giai điệu du dương.
Đưa anh đến với khu rừng nhiệt đới này chính là một người thổ dân chừng 25 tuổi gì đó, hai người không thể hiểu ngôn ngữ của nhau nên chủ yếu là giao tiếp bằng ngôn ngữ cơ thể.
Năm ấy, Dung Doãn Trinh đến Amazon là vì tháng mười sẽ có một cơn mưa sao băng. Đúng như ước nguyện của anh, vào một buổi tối tháng mười, anh đã được ngắm mưa sao băng. Nhưng anh lại giả vờ nói với cô gái có một nốt ruồi nơi khóe mắt đang đứng bên cạnh rằng cơn mưa sao băng băng này chẳng có gì đặc biệt cả.
Sau đó anh đặt tay lên cánh môi cô gái, hét lên một tiếng thật to. Trong rừng rậm vang vọng trở lại tiếng của anh.
Năm mười tám tuổi anh đã phải gánh vác trên vai một sứ mệnh nặng nề hơn bất
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoa-ra-st-paul-khong-dau-thuong/807168/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.