Mùa hè ánh nắng nóng bức, bức tường bê tông bị phơi nắng nóng cháy, đi giày ra ngoài cũng cảm thấy toát mồ hôi chân. Cây cối ven đường héo rũ, người qua đường lập tức chốn vào nơi có bóng râm.
Lúc này Nguyễn Thanh đang ngồi trên sàn nhà phòng khách, dưới không khí mát lạnh của điều hòa. Cô mở mấy thùng hành lý ra, dọn dẹp lại đồ đạc bên trong.
Khi cô lấy ra cái gối ôm, Mạc Trọng Đan đang đứng ở cửa bếp đột nhiên sửng sốt, sau đó hơi mỉm cười: “Cái này cứ để trên ghế số pha trong phòng khách.”
Nguyễn Thanh nghe vậy liền quay sang nhìn ghế sô pha, sau đó nhìn thấy cái gối ôm giống y hệt của mình ở đó. Cô sửng sốt, túm lấy cái gối ôm của mình rồi đặt xuống bên cạnh cái gối ôm đó.
Cô quay đầu cười với Mạc Trọng Đan: “Anh xem nè, chúng nó là một đôi.”
Mạc Trọng Đan cười gật đầu: “Tốt lắm.”
Nguyễn Thanh lại vui vẻ tung tăng về chỗ, cô lấy từng thứ một ra bày biện trong căn nhà.
Căn nhà của người đàn ông dường như trở nên ấm ấp hơn, thêm chút ý vị gia đình.
Mạc Trọng Đan nhìn một lúc rồi lại tiếp rục cúi đầu nấu cơm. Nguyễn Thanh mang một bức tranh rực rỡ hoa hòe hoa sói đến hỏi anh: “Cái này để ở đâu đây?”
Mạc Trọng Đan đang cúi đầu cũng không quên trả lời: “Em có thể tự mình quyết định, đây chính là nhà em.”
“Ồ.” Nguyễn Thanh đáp lại, sau đó nhìn quanh khắp nơi, phát hiện bức tranh trong tay hoàn toàn đối lập với căn nhà
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoa-ra-toi-moi-la-moi-tinh-dau-cua-anh-de/1844381/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.