Hai canh giờ rồi mà sao vẫn chưa thấy Vũ Phi quay lại.
“Hoàng thượng, không ổn rồi, hoàng hậu bị bốn tên mặc áo đen che mặt bắt đi rồi, bọn chúng không phải là đối thủ của thần, nhưng có hoàng hậu làm con tin, thần không dám làm bừa, bèn lén bám theo chúng đến rừng trúc vùng ngoại thành thì mất dấu, Phong Nhẫn không làm tròn bổn phận, xin hoàn thượng định tội.”
“Được rồi, ngươi đứng dậy đi, ta nghĩ chúng đã sắp đặt sẵn rồi. Mau lên đường thôi.” Lúc này Thành Hạo vô cùng điềm tĩnh, gặp chuyện mà không bấn loạn, không hổ danh là vua nước Xích Nhật.
Bốn người vội vàng đến rừng trúc, rừng trúc này nhìn có vẻ đơn giản, nhưng Thành Hạo, Duệ Ngữ, Dạ Hàn nhìn là biết ngay khu rừng này có điều bí ẩn. Ba người quay sang nhìn nhau.
Thành Hạo dặn dò Phong Nhẫn một hồi, Phong Nhẫn nhận lấy lệnh bài của Dạ Hàn, liền rời đi.
Ba người nối nhau vào sâu trong rừng trúc, sương mù quẩn quanh, một ngọn núi chắn trên đường, gõ nhẹ thăm dò xung quanh, quả nhiên một cánh cửa đá từ từ mở ra, là một đường hầm.
“Ngươi giỏi thật đó Tiêu Vũ Phi, làm ba người họ mê muội đến chết đi sống lại, mà ba vị hoàng thượng còn đi dạo phố cùng ngươi, ngươi dựa vào cái gì?” Nói rồi hung hãn vung tay tát Vũ Phi hai cái.
“Nếu như không có ngươi, Thành Hạo sẽ không bỏ mặc ta, đều là do ngươi, hại ta sống không có một ngày yên ổn. Nếu ta rạch mặt ngươi, Thành Hạo còn cần ngươi nữa không?” Nói rồi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoa-ra-vuot-thoi-gian-la-de-yeu-anh/2132901/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.