“Chỉ… chỉ cần có thể bình an sinh hạ hài tử, thì cái gì ta cũng làm! Mau! Đỡ ta đứng lên.”
Tư Đồ Thanh Lăng không lay chuyển được Sở Mộ Hiên, chỉ có thể đỡ y xuống giường, thế nhưng hai chân Sở Mộ Hiên vừa chạm đất đã mềm nhũn, Tư Đồ Thanh Lăng thấy thế vội vàng giữ y lại, dìu y từng bước gian nan tiến về phía trước.
Sở Mộ Hiên hầu như tựa trên người Tư Đồ Thanh Lăng, đi chưa được mấy bước, một trận đau nhức lại kéo tới, Sở Mộ Hiên đau đến gập cả lưng, hơn nữa để Tư Đồ Thanh Lăng không phát hiện ra sự đau đớn của bản thân, y cắn chặt khớp hàm, kiệt lực không cho tiếng rên rỉ bật ra.
Tư Đồ Thanh Lăng sao lại nhìn không ra sự ẩn nhẫn của Sở Mộ Hiên, hắn nhẹ nhàng xoa bụng Sở Mộ Hiên, ôn nhu nói: “Nếu đau quá thì cứ kêu lên, sẽ thoải mái hơn.”
Nghe lời nói dịu dàng của Tư Đồ Thanh Lăng, nhìn hắn dịu dàng giúp mình xoa bụng, phòng tuyến tâm lý của Sở Mộ Hiên ầm ầm đổ nát, cuối cùng nước mắt cũng không kìm được mà rơi xuống.
Tư Đồ Thanh Lăng thâm tình nhìn Sở Mộ Hiên, không nói gì cả, cứ như vậy để Sở Mộ Hiên tựa trên người, chậm rãi nhích từng bước. Lúc Sở Mộ Hiên đau bụng khó nhịn, hắn lại nhẹ nhàng xoa bụng giúp y, mong đau đớn có thể giảm bớt. Vân Cô Nhạn đứng ở một bên nhìn bọn họ, đột nhiên thấy dường như thời gian ngưng đọng, hình ảnh hai người bên nhau tựa như một bức tranh, đẹp vô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoa-tan-hoa-khai/1103859/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.