Bầu trời hoàn toàn tối sầm lại.
"Ầm!"
Tiếng sấm rền vang, trong bầu trời u ám, tia chớp lóe lên giữa những đám mây đen, ánh sáng trong thoáng chốc chiếu sáng đôi mắt đỏ như máu của người đàn ông xa lạ, và khóe miệng nhếch lên đầy thờ ơ của hắn.
Giọt mưa rơi xuống, hơi lạnh bao trùm toàn thân cậu, cái lạnh từ hai tay lan ra, bốc lên đến tận đầu Nhất Minh.
"Là ngươi đã giết anh ấy?"
Cổ họng đã khàn đặc dường như đau nhói, nhưng không thể nào so sánh với trái tim đang co thắt dữ dội như thể sắp vỡ tung ra ở giây tiếp theo.
Đôi mắt xanh biếc trong veo như bầu trời đang run rẩy: "Là ngươi đã giết Lê?"
"Nếu ngươi nói đến cái này," người đàn ông xa lạ tùy ý chỉ xuống chân, "thì là ta."
Dị năng giả chết dưới đống đổ nát của cứ điểm Thanh Đồng, con đường nứt vỡ dọc đường đi, giờ đây là thái độ thờ ơ không chút để tâm cũng không hề né tránh như thể vừa nhổ đứt ngọn cỏ dại ven đường. Là hắn sao? Là hắn sau khi hủy diệt Thanh Đồng, đã đuổi theo bước chân của Lê đến đây, rồi g**t ch*t thanh niên yếu đuối đó? Là hắn. Là tên đàn ông coi mạng người như cỏ rác này.
"Tại sao!" Thiếu niên tóc nâu như một con thú non bị thương, sự tức giận xen lẫn đau khổ khiến khuôn mặt bầu bĩnh nhăn lại, "Lê không có quan hệ gì với Thanh Đồng! Anh ấy sẽ không cản trở ngươi làm bất cứ điều gì!"
Giọt nước trong veo trượt dài trên má, không phân biệt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoa-than-thanh-nhan-vat-duoc-yeu-thich/2899153/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.