Chóp băng như sóng biển cuối cùng vẫn giáng xuống trước mắt cô ấy, hai chóp băng to bằng bàn tay đâm xuyên bụng cô ấy.
Khoảnh khắc tiếp theo mũi nhọn đâm xuống đất, sàn nhà đóng băng trong ảo giác b*n r* những mảnh băng vụn có gai như khói, còn chiếc áo choàng trắng của người khoác áo trắng nhuốm màu đỏ, nằm ngửa trên mặt băng, đôi mắt dưới mặt nạ dường như nhìn thấy những mảnh băng vụn đang bay lượn trong không trung.
Sau rung chấn lớn, chiếc mặt nạ màu trắng khẽ run lên, rồi trượt xuống khỏi khuôn mặt đó, lộ ra khuôn mặt thật của người khoác áo trắng.
Khuôn mặt Lê Lê đã từng thấy.
Giày ống dẫm lên mặt băng, thanh niên tóc đen đeo kính râm không biết từ đâu xuất hiện, cũng không biết có phải là ảo ảnh hay không.
Thanh niên đó bí ẩn, và cũng tùy hứng, đồng thời rất mạnh mẽ.
Trong thiên đường ảo giác này, thanh niên tóc đen tùy ý giơ tay.
Găng tay đen hở ngón lộ ra ngón tay thon dài, nhẹ nhàng búng tay một cái trong không trung.
Ảo ảnh biến mất rồi.
Những khối băng phủ kín mặt đất biến mất, chỉ còn lại những mảnh băng vụn trong không trung phản chiếu ánh sáng lấp lánh.
Và người khoác áo trắng rơi xuống từ độ cao ba mươi centimet so với mặt đất, lại ngã sấp xuống sàn kim loại ban đầu của Song Sinh.
"Còn sống không?" Lê Lê hỏi.
Cô nhìn người này với vẻ bề trên, khóe miệng cong lên một vòng cung nhẹ.
"Cảm ơn ngài đã nương tay." Người khoác áo trắng chống đất, khó khăn ngồi dậy. Nhưng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoa-than-thanh-nhan-vat-duoc-yeu-thich/2899195/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.