Khi đó Đường phản bác Nhất Minh không phải Hắc Cách, từng nói Nhất Minh tìm người kia là tìm người thân.
Nhất Minh khẳng định không phải Hắc Cách, chuyện này An Hộc Vũ đã rất xác định.
Chỉ là như vậy còn một vấn đề.
An Hộc Vũ hỏi câu này không khỏi nhớ tới những chuyện cậu ta biết, lại truy hỏi: “Nhưng mà người lúc đó đi ngang qua và Lê Bạch một chút nào cũng không giống nhau.”
Cái này Nhất Minh cũng không biết, nhưng hắn cảm thấy mình không nhận lầm người: “Không rõ, nhưng Lê làm vậy chắc chắn có lý do của anh ấy.”
Nhưng mà người cậu khi đó đuổi theo…
An Hộc Vũ còn muốn nói gì đó, lúc này Đường nói: “Mau tới đây.”
Cô bé nhìn thấy một sợi tóc vàng, ở trước một cánh cửa.
“Là Du Hiểu sao?” Đường chỉ vào sợi tóc vàng kia.
“Nhìn độ dài thì đúng.” Nhất Minh gật đầu, có chút không dám tin, “Cậu ấy vậy mà nhớ để lại dấu hiệu?”
Suy nghĩ của An Hộc Vũ bị lạc đề, đi theo nói: “Chắc là dấu hiệu cho các người nhỉ, vào xem thử.”
Trong cửa không có ai, người hầu của cả trạch viện Việt Thanh cơ bản đều ở sảnh chính chiêu đãi khách, trong sảnh bên cạnh căn bản không có ai, hình như chỉ có một người canh giữ ở cửa.
Mà nơi này là một phòng sưu tầm tiêu bản động vật, Nhất Minh bọn họ tìm kiếm, ở dưới một tủ trưng bày tìm được một sợi tóc vàng.
“Chắc là ở bên trong này.” Nhất Minh nói, cậu ngẩng đầu nhìn lên tủ, tay v**t v* vào bên trong tủ, phát
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoa-than-thanh-nhan-vat-duoc-yeu-thich/2899219/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.