Thán Thành, An Hộc Vũ và Nhất Minh cùng những người khác thành lập một đội thám hiểm, thăm dò động tĩnh của kẻ địch.
Du Hiểu cũng ở trong số đó, dị năng của cậu ta có thể đảm bảo khi gặp nguy hiểm sẽ lập tức thoát khỏi vị trí ban đầu, đưa họ vào lĩnh vực dị năng của mình, đợi nguy hiểm qua đi rồi mới rời khỏi.
Nếu không phải người đại diện của Triều Tịch ở Nhiễm Mục Thành, Tôn Thậm có khả năng tàng hình đó có nhiệm vụ khác, lần này người đi cùng Nhất Minh và những người khác đáng lẽ phải là anh ta.
“Lần này nhất định không được chạy lung tung giữa đường, sẽ rất nguy hiểm.” Nhất Minh nhắc đi nhắc lại với Du Hiểu, “Thật sự rất nguy hiểm, còn nguy hiểm hơn cả Khúc Đào mà cậu gặp ở Tứ Thông Thành.”
“Không cẩn thận là chết đấy.” Đường cũng nói.
Du Hiểu gật gù như hiểu như không: “Ồ.”
Lần nào cậu ta cũng tỏ ra không có vấn đề gì, nhưng mấy người đã quen biết cậu một thời gian đã học được cách giữ thái độ nghi ngờ đối với sự ‘đáng tin cậy’ của Du Hiểu.
Mặc dù không có Du Hiểu, họ cố gắng kiên trì cũng có thể vượt qua, đôi khi còn bị ép phải trưởng thành, nhưng có thể hoàn thành nhiệm vụ an toàn thì ai lại không muốn.
“Chúng tôi tin cậu!” An Hộc Vũ nói, “Bạn tốt, cậu nhất định sẽ không bỏ mặc chúng tôi trong nguy hiểm đúng không!”
Sau mấy lần đi được nửa đường thì Cá lật xe biến mất, An Hộc Vũ cũng coi như đã trưởng thành không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoa-than-thanh-nhan-vat-duoc-yeu-thich/2899333/chuong-202.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.