Lần trước là hoàng hôn, dần dần đi về đêm. Còn lần này bắt đầu đã là ban đêm.
Trong tĩnh lặng, họ một trước một sau bước đi.
Sau khi tùy ý nói vài chuyện chẳng đâu vào đâu, Lê Lê nhìn sắc trời, vào thẳng vấn đề.
Lê Lê đi phía trước, trầm ngâm một lát rồi nói: "Lần trước cậu có kể với ta rất nhiều chuyện về nhà tiên tri, cậu rất ngưỡng mộ nhà tiên tri, đúng không?"
"Ừm, ông ấy là người tôi kính trọng nhất." Nhất Minh quả quyết gật đầu, cậu nói: "Nếu không có Bất Ngôn, có lẽ tôi vẫn là một kẻ lang thang không biết chữ, cũng có thể tôi đã chết từ lâu rồi."
"Ông ấy đã dạy cậu rất nhiều." Lê Lê khẽ thở dài.
"Đạo lý đối nhân xử thế, cách bảo vệ bản thân, thế nào là đạo đức, thế nào là lương thiện." Nhất Minh gãi gãi gáy, "So với những thứ này, hình như biết chữ cũng chẳng là gì."
Cậu nhìn bóng lưng Lê Lê, sâu trong đáy mắt là sự hoang mang.
"Rất tốt." Lê Lê không tỏ ý kiến.
Truyện tranh từng dành một vài khung hình miêu tả cảnh Nhất Minh và Sương Bất Ngôn gặp nhau, là người đàn ông tóc dài màu vàng nhạt đó đưa tay về phía góc đống rác, kéo Nhất Minh gầy gò ra khỏi vũng bùn.
Cô nhớ lại, đột nhiên nói: "Lúc biết ông ấy chết, cậu có buồn không?"
"Rất buồn." Nhất Minh nói, "Chưa kịp nói với Bất Ngôn rằng tôi thật sự, vô cùng biết ơn ông ấy."
Cậu vẫn không biết lý do Lê Lê nói những điều này, nhưng trong lòng luôn có một dự cảm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoa-than-thanh-nhan-vat-duoc-yeu-thich/2899345/chuong-214.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.