Sóng biển vỗ bờ phát ra từng tiếng ào ào, Lê Lê và Du Hiểu đứng bên bờ biển, ánh mắt giao nhau.
"Tại sao lại đến." Giọng điệu Lê Lê bình thản.
Nụ cười của cô nhạt đi, để lộ vẻ lạnh lùng khi cô đang trong vai Lê.
"Cậu tâm trạng không tốt." Du Hiểu lại nói.
Cậu ta tiến lên vài bước, đến trước mặt Lê Lê, dịu dàng nói: "Tôi có thể cùng đi dạo giải khuây."
"Tại sao lại đến." Lê Lê lặp lại một lần nữa.
Cô đưa tay lên, nhìn chiếc đầu lâu đang chìm nổi trong bình dinh dưỡng, từ trong dung dịch lại nhìn thấy khuôn mặt Du Hiểu bị mặt kính phóng đại.
"Vẫn còn giận sao?" Du Hiểu mỉm cười.
Cậu ta không mấy để tâm đến thái độ tệ hại của Lê Lê, ngược lại còn tiếp tục nói: "Tôi nghĩ chúng ta cần nói chuyện rõ ràng, giải trừ một vài hiểu lầm. Có thể nói ra, cậu không thích tôi, hay là không thích thiếu niên mà tôi nhập vào này."
"Nhập vào?" Lê Lê lặp lại.
Sóng vỗ vào bờ cát, biển xa xa một màu xanh lam tuyệt đẹp, phản chiếu mây trời.
"Nếu là vì tôi, tôi rất xin lỗi." Du Hiểu nói, "Tôi gần đây mới tỉnh lại, ký ức vẫn chưa hoàn chỉnh."
Đôi mắt đỏ tròn xoe của thiếu niên tóc vàng khẽ cong lên, nhưng là một đường cong dịu dàng. Cậu ta tiếp tục nói: "Nếu là vì thiếu niên mà tôi nhập vào này, vậy đợi cậu ta ra rồi hai người hãy nói chuyện nhé, cậu ta không phải người xấu, chỉ là nghịch ngợm một chút thôi."
"Ý ngươi là, sau khi ngươi chết, đã
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoa-than-thanh-nhan-vat-duoc-yeu-thich/2899351/chuong-220.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.