Sau vở kịch sân khấu, các coser trong phòng chat vẫn giữ liên lạc, ngoài việc tán gẫu chém gió ra thì thỉnh thoảng họ cũng hẹn gặp mặt trực tiếp.
Miêu Lạp, coser của Đường, đã mở một quán cà phê mèo. Mấy người bàn bạc một hồi trên mạng, dự định vào ngày khai trương quán, ai có thú cưng thì mang theo thú cưng, ai không có thì đến ủng hộ, gặp mặt cho náo nhiệt một phen.
Lê Lê đương nhiên là sẽ đi, mùa thu đông đến trời hơi lạnh, cô lấy chiếc áo khoác gió màu đen của mình phối với quần dài, một bộ trang phục gọn gàng rồi sửa soạn ra ngoài. Nhưng sau khi ra khỏi cửa, cô mơ hồ có một dự cảm kỳ lạ.
Bởi vì là người bình thường ở thế giới này nhưng lại là thần thật sự ở thế giới khác, một vài dự cảm của cô thường liên quan đến thế giới khác.
“Cảm giác như sắp có chuyện gì đó thú vị xảy ra.” Cô nở nụ cười hóng chuyện.
Cô có thể ngăn cản, nhưng tại sao phải làm chứ?
Lê Lê cô chỉ là một cô gái bình thường muốn v**t v* đồ lông xù mà thôi!
...
Hôm đó nắng đẹp, Nhất Minh vốn đang nằm sấp trên bàn làm việc của mình chợp mắt.
Vì đủ loại lý do mà Triều Tịch dạo này bận tối mắt tối mũi, ngay cả Nhất Minh, người không được đi học nhiều, cũng bị kéo đến góp trí tuệ, cậu gần như cứ nằm xuống là ngủ thiếp đi.
Đang ngủ say sưa, cậu bị đánh thức.
“Nhất Minh, dậy đi, ra ngoài thôi!”
Là một giọng nữ.
Nhất Minh vừa nghĩ giọng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoa-than-thanh-nhan-vat-duoc-yeu-thich/2899394/chuong-263.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.