Hiện tại, toàn bộ tài sản của bốn người chỉ còn lại tờ tiền một trăm đồng mà Trầm Ngư tiện tay lấy từ túi của Liễu Nam lúc rời khỏi làng.
Số tiền này hoàn toàn không đủ để họ bắt xe về nhà, nên họ chỉ có thể ở lại đây chờ ba mẹ đến đón.
Trầm Ngư đã quan sát từ trước, biết rằng thời đại hiện tại so với thế giới cô từng sống trước đó lạc hậu khoảng mười năm.
Giao thông vẫn chưa phát triển, thế nên dù đã gọi điện báo tin, mãi đến rạng sáng hôm sau, khi cả bốn người vẫn còn đang ngủ say, ba mẹ của họ mới lần lượt tìm đến được nhà trọ.
Nhân viên quầy lễ tân dẫn mấy cặp vợ chồng trung niên đẩy cánh cửa cũ kỹ ra, liền nhìn thấy bốn cô gái đang ôm nhau ngủ say trên giường.
Bốn cặp phụ huynh đã lo lắng suốt thời gian con mình mất tích, giờ phút này không kìm được mà nước mắt đầm đìa.
Mẹ của nguyên chủ là một người phụ nữ vô cùng đoan trang quý phái, nhưng lúc này khuôn mặt đầy vẻ tiều tụy, rõ ràng là đã nhiều ngày không ngủ yên.
Trầm Ngư vốn ngủ rất nông, nên khi lễ tân mở khóa cửa phòng, cô đã tỉnh dậy.
Tối qua khi nhận phòng, Trầm Ngư đã dặn lễ tân nếu có mấy cặp vợ chồng đến tìm bọn họ thì hãy đưa họ lên phòng.
Chỉ là theo tính toán của cô, những người này phải đến trưa mới tới nơi, không ngờ họ lại đến sớm như vậy.
Rõ ràng sau khi nhận được tin, họ đã lập tức lên đường xuyên đêm đến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoa-thuy-tu-choi-nhat-ban-trai-trong-thung-rac/2845161/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.