Cô biết chuyện hôm nay hoàn toàn không phải lỗi của Thẩm Khê.
Chỉ cần nghe những lời kêu ca thất vọng của hệ thống truyện ngọt trong đầu cô lúc này cũng biết nó đóng góp không ít sức lực trong việc cô và Lạc Thiên Kiêu gặp lại nhau.
Vậy nên, Thẩm Khê làm sao có thể chống lại một tình huống "gian lận" như vậy?
Nhưng Thẩm Khê không biết điều đó, chỉ nghĩ rằng Trầm Ngư đang cố gắng trấn an y, sợ y tự trách.
Y siết chặt vòng tay ôm cô, nghiêm túc hứa:
"Tiểu Ngư, đừng lo. Chuyện như hôm nay sẽ không bao giờ lặp lại."
Trầm Ngư gật đầu: "Em tin anh."
Lời nói của cô càng khiến Thẩm Khê cảm thấy áy náy hơn. Mấy ngày nay y quá bận, không chăm sóc cô chu đáo. Hôm nay vừa rảnh được một chút, thì lại để xảy ra chuyện như vậy.
Đặc biệt là ánh mắt đầy sự chiếm hữu và tính toán hôm nay của Lạc Thiên Kiêu khi nhìn Trầm Ngư khiến Thẩm Khê càng thêm giận dữ.
Y ngồi xuống giường, bế cô lên đặt trên đùi, để hai người đối diện nhau, rồi cúi đầu nói...
"Tiểu Ngư, anh đã từng nói rồi, lý do quan trọng nhất khiến anh đến Hải Thành lần này là vì tổ chức giao nhiệm vụ."
"Ừm, là chuyện gì vậy?" Trầm Ngư gật đầu khi nghe thế. Cô cũng là một thành viên của đảng chính trị đó, nhưng do đôi chân tàn tật không thể hoạt động nhiều, nên Thẩm Khê chưa từng nói rõ cho cô một số việc.
Không phải y không thể nói, mà là... không cần thiết.
Huống chi, so với việc để Trầm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoa-thuy-tu-choi-nhat-ban-trai-trong-thung-rac/2845185/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.