Mùa xuân năm thứ hai Nguyên Hòa, tác phẩm tâm huyết mới ra lò của Bạch Cư Dị là “Trường Hận Ca” được quảng bá rộng rãi trong Đại Đường, trong đó câu “Xin kết nguyện chim trời liền cánh, xin làm cây cành nhành liền nhau” (1) trở thành một đoạn thơ thịnh hành nhất trong chuyện bày tỏ tâm tình trai gái.
Câu “Vua yêu bận ấy mới là, con hầu nâng dậy coi đà mệt thay”(1) lại trở thành đoạn thơ diễm tình phổ biến nhất.
Còn trẻ đã thành danh, văn phong tươi mát thoát tục đến bà lão cũng có thể hiểu được, không còn nghi ngờ gì Bạch Thiên Vương đã trở thành thần tượng chạm tay có thể bỏng trong lòng già trẻ gái trai nhà Đường.
Hắn không hề làm dáng thần tượng, mà lại có tư tưởng rất rõ ràng, khổ luyện khắc khổ, khắc khổ tới nỗi đầu thiếu niên bạc trắng, sáng tác ra hết kiệt tác này tới kiệt tác khác.
Sau khi “Trường Hận Ca” bùng nổ, hắn nhớ lại Bùi lão tiền bối mang đến linh cảm cho mình, cảm thấy hiện tại cũng chỉ có cung nữ đầu bạc rảnh rỗi ngồi nói chuyện Huyền Tông, không thể có người được sinh ra trong Khai Nguyên thịnh thế, chứng kiến những thăng trầm lịch sử, đế quốc hưng suy như Bùi lão tiền bối nữa, thực sự có chút đáng tiếc.
Hắn lại khá thích trao đổi với bà, hỏi thăm tung tích bà khắp nơi thì biết được bà đã dọn ra ngoại thành, đang an dưỡng tuổi già trong một mảnh rừng đào.
(1) Trích Trường Hận Ca (Bản dịch của Tản Đà)
Vào đầu xuân, mặt băng thoáng tan, cảnh xuân phơi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoa-tien/8439/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.