Đợi Âu Lan tắm xong, mặc quần áo chỉnh tề hai người mới xuống dưới.Vừa bước chân đến phòng khách, người đàn ông đang ngồi trên ghế đứng bật dậy. Sắc mặt ông tái đi, nhanh như chớp đã đứng trước mặt Âu
Lan.
- Phương Ninh, sao em lại ở đây?
Âu Lan hơi hoảng, lùi người lại bám tay Hải Phong. Cả bà Hứa và Hải Phong đều ngơ ngác.
- Chú út, chú nhận nhầm người à? Đó là cháu dâu chú đấy?
Ông ta dường như không nghe thấy bà Hứa nói, định đưa tay nắm tay Âu Lan thì Hải Phong kéo cô ra sau mình.
- Chú út, chú đang làm gì vậy? Cháu sẽ không khách khí đâu.
Lúc này người đàn ông mới như bừng tỉnh, ánh mắt bối rối, trong đôi mắt ấy dường như còn có nước, lại chất chứa nỗi buồn sâu thẳm.
- Chú xin lỗi nhưng... cô gái này tên là gì? Bao nhiêu tuổi?
Âu Lan vẫn còn đang choáng váng, tự dưng chú út lại lao đến cô mà lại gọi mình bằng cái tên vô cùng xa lạ thì cũng hoảng.
- Đây là Âu Lan, vợ cháu. Chú quen vợ cháu sao?
- Chắc là người giống người thôi.Vợ cháu rất giống... cô ấy.
Bà Hứa lạ lẫm, nhìn chú ngờ vực. Khi cả ba ngồi xuống, bà mới dè dặt nói.
- Chú Quân, chú vừa gọi Âu Lan là Phương Ninh. Đó chẳng phải tên của...
Người phụ nữ đó, từ lúc bố mẹ chồng còn sống đã cấm cả nhà nhắc đến. Chú út vì người ấy mà chán nản, đâm ra chẳng thiết tha gia đình. Sau vài năm sang Sing thì bỏ nhà đi ra ngoài, rất ít
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoa-tinh-1-anh-binh-minh/2681114/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.