Âu Lan khẽ gật đầu, tâm tình ấm ức đã bay đi không ít, chỉ còn lại hạnh phúc âm ỉ, len lỗi trong lòng. Không phải là anh không tin
cô mà là anh đang ghen. Người đàn ông cao ngạo này, với tay có thể có được bất kì cô gái nào đang là của cô.
Áp lên môi anh một nụ hôn nhẹ, chưa kịp rời đi đã bị tay anh đặt ở eo kéo giữ chặt lại, hé miệng mút lấy cánh môi, quét nhẹ nhàng, luồn vào trong miệng dây dưa không dứt. Chỉ vậy thôi, cô đã thấy hơi thở của anh bắt đầu thay đổi.
- Về thôi, anh không giỏi kiềm chế lắm nhỉ?
Âu Lan rời khỏi người anh, ngồi trở lại ghế của mình, hướng ánh mắt ra bên ngoài cửa sổ.Thời tiết mùa đông có chút âm u nhưng hôm nay lại le lói một chút nắng. Khi mọi chuyện được làm rõ, tâm trạng như trút đi một gánh nặng mơ hồ.
Suốt cả đoạn đường, Hải Phong vẫn xiết bàn tay nhỏ bé của cô trong tay như sợ cô gái nhỏ này sẽ không cánh mà bay.
Sau khi ăn tối sớm, Âu Lan nhàn nhã ngồi trên sofa đọc kịch bản. Sau hai ngày nghỉ, cô sẽ tiếp tục trở lại đoàn để quay những phân cảnh tiếp theo.
Hơi ấm phả lên cổ, lưỡi anh quét qua tại cô nóng rực. Hai tay anh trượt từ vai xuống dừng lại trên ngực cô, đặt cằm mình vào hõm vai cô, khẽ thở dài.
- Đêm nay anh phải đi làm đấy?
Âu Lan nghiêng người, môi chạm vào má người đang muốn dựa dẫm vào mình.
- Ý của anh là gì? Anh phản
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoa-tinh-1-anh-binh-minh/2681759/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.