Tuấn Thần tuy như con thú bỏ đói lâu ngày nhưng anh vẫn rất...nhẹ nhàng và có chừng mực...
Thế là cả hai đã thực sự thuộc về nhau. Trao thứ quý giá nhất đời người cho nhau...
Sắc xuân tình tứ, đêm tân hôn muộn với bao dòng cảm xúc. Ước định bên nhau trọn đời trọn kiếp. Vì đối phương nguyện ý làm tất cả...
Chúng ta chỉ được sống hạnh phúc cùng nhau, không được bao giờ xa cách...
Một đêm tình nồng qua đi. Con người ta dường như thay đổi một cách nhìn tích cực hơn về cuộc sống hiện tại và cả tương lai.
Ánh sáng dịu dàng của buổi sáng như đùa nghịch qua từng khe rèm cửa. Nắng sớm điểm loang lỗ trên mặt sàn gạch hoa. Gió lùa khe khẽ mang hương vị tươi mát từ ngoài vườn vào căn phòng vốn u tối lạng lẽo nay đã ngập tràn hơi ấm yêu thương...
Cô gái nhỏ cuộn tròn người như chú mèo con nằm trong lòng anh. Gia Di ngủ rất ngon lành trên người anh. Không biết từ khi nào cô lại có thói quen nằm toàn bộ trên người anh mà ngủ. Lúc thức dạy tuy có xót vì sợ anh bị đè nặng mà khó chịu nhưng mà mỗi lần thức dậy liền như vậy mà nằm trên người anh...
Tuấn Thần đã vất vả chăm sóc cho cô và đêm qua lại...hơi quá sức thì phải??? Anh vẫn chưa tỉnh, tay vẫn gắt gào ôm cô như sợ vụt mất.
" Thần...yêu anh!" Cô thì thầm rồi nhẹ nhích người hôn anh một cái.
Tác động như thế vẫn không tỉnh thì không phải phong cách của anh. Chỉ cần cô động một cái liền
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoa-trong-bong-dem/1719057/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.