Chương 37
Trong đầu anh chỉ toàn là dáng hình xinh đẹp của Thư Tình, duyên dáng yêu kiều, thông minh tự tin, không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo, chỉ tiếc rằng cô không phải là người mà anh đang tìm kiếm.
Khung cảnh năm mười ba tuổi lại một lần nữa hiện ra trước mắt.
“Anh Thành, tay anh bị thương rồi, để em giúp anh băng bó.” Một bé gái nhỏ hơn anh vài tuổi, buộc tóc đuôi ngựa, tay nhỏ cầm khăn tay, cẩn thận tỉ mẫn từng chút băng bó cho Hoắc Vân Thành, cuối cùng còn thắt cho anh một chiếc nơ xinh đẹp.
“Còn đau không?” Bé gái ngẩng đầu, đôi mắt xinh đẹp nhấp nháy long lanh.
Hoắc Vân Thành ôm bé gái vào lòng, ánh mắt kiên định: “Không đau, Đường Đường đừng sợ, chắc chắn sẽ có người đến cứu chúng ta!”
Suy nghĩ trôi đi, Hoắc Vân Thâm mở ngăn kéo, cẩn thận lấy ra một chiếc khăn tay đã bạc màu, nhìn hồi lâu.
Đường Đường của anh bây giờ có khỏe không?
…
Sáng hôm sau, khi Thư Tình tỉnh dậy, căn phòng trống rỗng không một bóng người.
Chẳng lẽ suốt cả đêm qua Hoắc Vân Thành luôn ở trong phòng làm việc sao?
Thư Tình xoa xoa thái dương, hình như cô thật sự hiểu lầm anh rồi?
Cũng đúng thôi, người đứng trên đỉnh kim tự tháp giống như anh thì có biết bao nhiêu phụ nữ lớp trước lớp sau tranh giành muốn trèo lên giường, còn đối với anh, cô chỉ là một cô gái quê mùa từ dưới quê lên mà thôi, làm sao anh có thể có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoac-tong-toi-muon-tu-hon/242398/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.