Chương 330
“Hoắc Vân Thành tỉnh lại đi, anh không thể có mệnh hệ gì được, chỉ cần anh tỉnh lại tôi sẵn sàng vì anh làm tất cả mọi thứ.” Hai mắt Thư Tình đỏ lên, ngân ngấn nước.
“Thật sự bằng lòng làm mọi thứ vì tôi ư? Vậy em có bằng lòng lấy tôi không?”
Ngay lúc Thư Tình đau thương đến tột cùng, âm thanh quen thuộc trong ký ức ấy lại vang lên.
Hoắc Vân Thành!
Là giọng của Hoắc Vân Thành!
Cô không kiềm được mừng rỡ như điên. Nhìn về phía đầu giường, người đàn ông vẫn luôn hôn mê đã mở mắt ra.
“Hoắc Vân Thành, anh tỉnh rồi ư?” Trên mặt Thư Tình hiện lên một nụ cười rạng rỡ từ tận đáy lòng.
Giờ phút này, trái tim lo lắng suốt thời gian qua của cô cuối cùng cũng thả lỏng.
Hoắc Vân Thành tỉnh!
Cuối cùng thì anh ấy cũng tỉnh lại!
Tốt quá rồi!
Khóe môi Hoắc Vân Thành nham hiểm, mày kiếm khẽ nhếch lên: “Những gì em nói vừa rồi có tính không?”
“Cái gì?” Thư Tình sửng sốt một chút, sau đó mới giật mình nhớ tới mình vừa nói cái gì.
Nhìn người đàn ông ngoài cười nhưng trong không cười trước mặt, Thư Tình tỉnh ngộ, tức giận nhìn chằm chằm Hoắc Vận Thành, hai tay liên tục đấm vào ngực anh ta: “Hoắc Vận Thành, anh đang giả vờ!”
Bàn tay to của Hoắc Kiến Thành nắm lấy tay Thư Tình, áp tay cô vào ngực mình: “Thư Tình, em có cảm thấy trái tim tôi đang đập lên vì em không?”
Chạm phải cơ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoac-tong-toi-muon-tu-hon/243294/chuong-330.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.