Cũng coi như là chuyện tốt, đỡ cho Lâm Ân Diễm suốt ngày quấn lấy ta.
Ta cúi đầu, vẻ mặt ngoan ngoãn nói: "Tạ điện hạ quan tâm."
Thẩm phu nhân lại nói thêm một câu: "Bình Chử mấy ngày nữa sẽ về Trường An, nó luôn thích kết giao bằng hữu, đến lúc đó nếu ngươi khỏe hơn một chút, có thể đến phủ nó ngồi chơi, đỡ buồn chán."
Ta nhận thấy trên mặt Hoàng hậu khi nghe Thẩm phu nhân nói lộ ra vẻ dò xét, nhưng cũng chẳng tỏ vẻ gì, dù sao ta cũng chỉ là một cô nhi, dựa vào ân điển của Hoàng đế mà sống lay lắt qua ngày, đứng về phe nào cũng chẳng khác biệt gì, chi bằng cứ thẳng thắn đối mặt với mọi người.
Thế nên sau một hồi im lặng, ta khẽ mỉm cười nói: "Hoài Cảnh không dám trèo cao, nhưng nếu Công chúa có ý, Hoài Cảnh xin nghe theo."
Khang Dương Công chúa nhìn mẫu thân mình, rồi cất giọng trong trẻo: "Ta cũng rất hứng thú với chuyện ở phương Nam, nghe nói Quận Hoài Tây vật sản phong phú, có nhiều phong tục mà Trường An không có, nếu ngươi rảnh rỗi, cũng vào cung kể cho ta nghe nhé!"
Giọng điệu cao cao tại thượng, khinh miệt, giống như tùy tiện sai bảo một hạ nhân, chẳng để tâm gì. Ta cụp mắt, khẽ cắn đầu lưỡi để giữ bình tĩnh, mới mở miệng nói: "Tùy ý Công chúa."
Hoàng hậu lại đột nhiên vỗ nhẹ vào tay Khang Dương Công chúa, giọng điệu trách cứ giả vờ: "Khang Dương đừng làm loạn, thân thể Hoài Cảnh còn yếu, sao có thể để nàng vất vả như vậy. Nếu con
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoai-duong-nam-ay-co-nguoi-nho-mong/575746/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.