Phùng Nhất Nhất bưng hai bát Mỳ canh gà, Phùng Nhất Phàm đang xem ti vi ngửi thấy mùi thơm liền cong mông đến ăn, vừa ngồi xuống đã nháy mắt ra hiệu cho chị mình.
Sau đó cậu bỗng dừng lại hành động vừa rồi, kinh ngạc hỏi, “Sao mũi chị lại đỏ thế kia? Chị khóc à?”
Chị gái cậu từ nhỏ cứ khóc là sẽ đỏ mũi.
Sau khi Tạ Gia Thụ ngồi xuống, tự bưng bát lẳng lặng ăn mỳ, lúc này cũng ngẩng đầu lên nhìn.
Phùng Nhất Nhất bình tĩnh nói, “Không, lúc múc mỳ bị hắt hơi”.
Phùng Nhất Phàm dùng nét mặt “Chị thật đáng ghét!” để nhìn chị mình, sau đó cất giọng như ông lớn, “Đúng rồi, tối nay em ngủ chỗ chị. Bên em vật dụng vừa mang vào, vẫn còn mùi”.
Phùng Nhất Nhất không lên tiếng, Tạ Gia Thụ ăn một miếng mỳ, chân thành mở miệng, “Cậu đến chỗ anh ngủ đi!”.
Phùng Nhất Phàm không chịu, “Có mỗi một chiếc giường, em đến chỗ anh có lẽ sẽ ngủ không ngon.”
“Chị cậu ở đây cũng chỉ có một chiếc giường”, Tạ Gia Thụ nói.
“Chị ấy ngủ ở sô pha là được rồi”, Phùng Nhất Phàm cười hì hì, trơ tráo nói, “Hay là, chị em ngủ chỗ anh cũng được”.
Tạ Gia Thụ lẳng lặng ăn mỳ, từ từ nuốt, híp mắt hưởng thụ.
Phùng Nhất Nhất lạnh mặt, nói, “Phùng Nhất Phàm, em ăn no dửng mỡ thì đi rửa bát đi. Chị đi trải đệm cho em”.
Phùng Nhất Nhất trải đệm cạnh sô pha cho Phùng Nhất Phàm ngủ, nhưng Phùng Nhất Phàm lại túm lấy khăn trải đến bên giường của cô.
Buổi tối tắt đèn, chị em họ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoai-niem/983183/quyen-2-chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.