Chuyện ấp ủ đã lâu trong lòng, dũng khí tích góp hồi lâu trong người, lần này hết thảy đều kết thúc. Phùng Nhất Nhất vùi đầu ăn bát mỳ, cơ thể mệt mỏi rã rời nhưng tinh thần lại thoải mái, quay về phòng ngủ tiếp.
Phòng không bật đèn, trong bóng tối, cô đi thẳng đến trước giường rồi nằm xuống, điện thoại trên tủ đầu giường đang phát lấp lánh.
Là một tin nhắn chưa đọc.
Phùng Nhất Nhất nhìn chằm chằm vào vùng sáng duy nhất trong bóng tối, một lúc sau, cô mới đưa tay ra cầm điện thoại.
Quả nhiên là Tạ Gia Thụ.
Chỉ có một câu: “Rốt cuộc em muốn thế nào?”.
Rốt cuộc muốn anh phải làm sao … em mới không rời xa anh?
Phùng Nhất Nhất nằm nghiêng trên giường, dạ dày vừa ăn no nặng trịch, mạnh mẽ chống đỡ trái tim phía trên.
Cô trả lời anh, từng chữ, từng chữ một, nghiêm túc mà kiểm định, “Em muốn một cuộc sống bình an. Em không thể cùng anh sánh bước qua mưa gió được. Em không có năng lực đó. Coi như anh buông tha cho em đi”.
Dũng khí trong con người em, trời sinh đã ít hơn người khác, và em đã dùng hết nó rồi.
Em tuyệt đối không muốn một lần nữa lại bị người ta vắt đi rồi nhốt lại hoặc là nhìn thấy anh nôn ra máu ngay trước mặt.
Em muốn mỗi người một vùng trời khác, bình an suôn sẻ.
Tạ Gia Thụ trả lời lại rất nhanh, “Anh bảo đảm sau này sẽ không có ai bắt em đi nữa”.
Phùng Nhất Nhất không chút do dự hỏi lại, “Bảo đảm thế nào? Phái rất nhiều vệ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoai-niem/983190/quyen-2-chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.