Lúc anh lái xe vào gara, một pha quay đuôi xe đẹp mắt, xe đỗ chính xác vào vị trí. Tạ Gia Thụ cười “ha hả”, ngồi yên tại chỗ, lấy bữa sáng được ôm vào lòng suốt dọc đường ra.
Thứ gì vậy? Miếng bánh mì mỏng dính, cố mỗi miếng trứng, vài sợi thịt thái chỉ, nhìn là biết chẳng phải đồ gì tươi ngon, hơn nữa lại còn cho cả hành… Aaa, buồn nôn chết đi được!
Tạ đại thiếu gia vẻ mặt chê bai nhưng vẫn ăn ngon lành.
Hôm nay, Tạ Gia Vân cũng thấy yêu đời dạt dào, đi gần đến nơi mới tò mò hỏi, “Gia Thụ, em làm gì vậy?”.
Tạ Gia Thụ suýt chút nữa thì nghẹn.
An hung dung nuốt miếng bánh lớn trong miệng xuống, cảm giác đau từ cuống họng xuống đến ngực.
Cậu em trai này do một tay cô nuôi lớn, lúc nhỏ ăn uống rất kén chọn, sau khi trưởng thành càng “Tự bất yếm tinh, khoái bất yếm tế1”, hơn nữa, khi dùng bữa phải đi kèm bộ đồ ăn, không gian và tâm tình tốt nhất. Bộ dạng ngồi trong xe vừa ăn lại vừa cười thế này, đây là lần đầu tiên trong đời cô nhìn thấy.
1Tự bất yếm tinh, khoái bất yếm tế: Gạo giã càng trắng càng tốt, thịt thái càng nhỏ càng ngon, ý muốn nói, món ăn càng tinh tế sẽ càng hấp dẫn. Đây là một trong những lí luận ẩm thực nổi tiếng của Khổng Tử.
Tạ Gia Vân miễn cưỡng thu lại mạch suy nghĩ, nói, “Sao đêm qua em không về nhà ngủ?”.
Tạ Gia Thụ đã thu dọn xong, rút giấy ăn, dáng vẻ vô cùng nho nhã lau miệng, nói, “Ồ,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoai-niem/983232/quyen-1-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.