Một chiếc xe ngựa, một con lừa đen xuất phát. Giống lúc rời khỏi Kế Thành, Dữ Khuynh và Mộ Dung Triển mang theo nữ tử vẫn còn hôn mê kia rời khỏi Tịch Dương. Nhưng để tránh cho nữ tử kia bị xóc nảy khiến vết thương nặng hơn, cũng để tốc độ nhanh hơn nên bọn họ dùng một chiếc xe ngựa xa hoa.
Con lừa của Dữ Khuynh đúng là chân chạy, lại có sức chịu đựng tốt, còn dễ sử dụng hơn ngựa. Nhưng tính tình con lừa ương ngạnh, chỉ có Dữ Khuynh có thể cưỡi. Đến cả Mộ Dung Triển cũng chỉ có thể tiếp cận mà thôi. Đến lúc này lựa cọn duy nhất của hắn chính là ngồi trong xe ngựa chăm sóc nữ tử kia.
Lần này chúng ta tìm một nơi yên lặng hẻo lánh, cứ thế mà qua cả đời.
Mộ Dung Triển nhìn nữ tử gần như vùi cả người trong đống chăn đệm, trong đầu vang lên lời Dữ Khuynh nói. Buổi sáng sau khi hai người ân ái xong, nàng nhu nhược như nước mùa xuân mà dán bên cổ hắn nói như thế. Hắn biết nàng nói lời thật lòng, bởi vì hắn có thể cảm nhận được sự chán ghét của nàng dành cho kiếp phiêu bạt giang hồ. Trước kia như gió không ngừng chẳng qua là vì nàng không có lý do gì để dừng bước. Bởi vì hiểu được điều này nên cho dù trong lòng Mộ Dung Triển có việc không thể bỏ xuống nhưng vẫn không hề do dự gật đầu đồng ý với nàng.
Xe ngựa chạy như cơn gió trên đường quan đạo, vững vàng mà thoải mái.
Xuyên qua cửa sổ xe, Mộ Dung Triển nhìn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoan-cac-hoa/218103/chuong-6-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.