Thẩm Cơ Uy hối hận rồi, đáng lẽ cậu không nên tò mò lắm chuyện như thế.
Vết thương lở loét nơi vách tim bị người ta xát muối lên, đau đớn tựa như chính bản thân mình đã trải nghiệm qua. Giang Thuỵ càng tỏ ra bình thản bao nhiêu, lòng Thẩm Cơ Uy càng cảm thấy áy náy khó chịu bấy nhiêu.
Cậu nên biết sớm từ trước, biết được những gì mà hắn từng trải qua. Những khó nhọc, nhẫn nhục, âm mưu toan tính dơ bẩn mà Giang Bằng Kiều đổ lên con trai cùng vợ mình. Giang Thuỵ đem toàn bộ vết cứa từ lâu đã kéo mài giấu trong lồng ngực đặt xuống trước mặt Thẩm Cơ Uy, ý nghĩa, nếu cậu muốn trở thành tôi, muốn dấn thân vào quá khứ của tôi, thì cậu không thể không lội qua vũng bùn nhơ nhuốc tanh tưởi này.
Tăm tối u ám ngần ấy, có chắc chịu đựng được không?
Nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của Giang Thuỵ, Thẩm Cơ Uy mơ hồ nhận ra hắn luôn xem nhẹ mình, cho rằng cậu chỉ mới chập chững bước vào đời, là một thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch, không đáng để hắn gửi gắm bất kì thứ gì.
Song ngoài sự coi thường đó ra, Thẩm Cơ Uy cũng thấy được một tia bi thương rất nhạt vừa loé lên đã vụt tắt qua từng tơ máu hằn sâu trong mắt hắn. Đều là con người cả thôi, nỗi đau đó, mặc dù người đàn ông có cố kìm nén đến mức nào, Thẩm Cơ Uy vẫn lờ lờ mường tượng được từng trận trầy da tróc vẩy trong tuổi thơ ảm đảm đó. Khoảng thời gian người thân lần lượt ra
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoan-hon-uat-doan/975249/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.