“Không không không! Gia...” Tư Đồ Không nhìn vẻ mặt Quân Khanh giống như muốn ăn thịt người thế kia, cố gắng nuốt một ngụm nước bọt, cắn răng, lời nói trái lương tâm hắn thật không thể nói ra được ah, nhưng mà...”Quân gia, ngươi đẹp! Ngươi quá đẹp rồi! Đẹp đến nổi làm ta sắp mù luôn rồi!”
Quân Khanh: “...”
“Thế nhưng, quân gia hiếm khi thấy ngài ra khỏi phủ sớm như thế! Chắc là mặt trời mọc ở hướng tây rồi?” Tư Đồ Không bị Quân Khanh nhìn chăm chú có chút không dễ chịu, sờ sờ sau gáy, nhanh chóng thay đổi đề tài, chỉ lo nàng tiếp tục dây dưa, không chịu bỏ qua vấn đề này.
“Sớm như vậy sao?” Quân Khanh nghi hoặc, đúng ra hôm qua, nàng ra khỏi phủ không phải còn sớm hơn sao? Thời điểm cái tỷ tỷ tốt kia của nàng đến chê cười nàng, cái người cha trên danh nghĩa kia hạ triều đều không phải cũng vậy sao?
Dường như là nhìn ra được nghi hoặc trong lòng Quân Khanh, Tư Đồ Không tuy cũng có chút buồn bực, nhưng vẫn nói tiếp, “ Đúng đó, ngươi quên rồi sao, cho tới bây giờ đều là khoảng giữa giờ Dậu( khoảng 6 giờ chiều) ngươi mới ra khỏi phủ, khà khà, lúc đó Vạn Hoa Lầu vừa mới mở cửa, thì ngươi liền đi đến thăm!”
Quân Khanh: “...” Tại sao phía trước, như vậy chính kinh, phía sau, nàng luôn cảm thấy nàng... Khặc, tựa như thật háo sắc.
Bất quá, giờ Dậu? Thời gian này ... Quân Khanh chính đang suy tư, vai đột nhiên bị người bên cạnh vỗ một cái, “Hây.., quân gia nghĩ nhiều như thế làm gì? Lúc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoan-kho-nhiep-chinh-vuong-phi/497739/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.