Hoa Mộ Thanh vừa thấy nữ nhân kia bước lên, bóp lấy cổ Hoa Nguyệt Vân vừa mới đây còn tỏ vẻ nghĩa khí chính trực trách mắng nàng, liền lập tức ngất xỉu.
Nàng hơi nhướng mày. Ồ? Bên cạnh đại phu nhân Hoa phủ còn có cao thủ thế này sao?
Hoa Phong lau mồ hôi lạnh trên trán, cười gượng với Đỗ Thiếu Quân: “Tuyên Vương Điện hạ, lão thần tiễn ngài ra phủ nhé? Để ngài chê cười rồi, xin thứ lỗi.”
Đỗ Thiếu Quân nhịn cười, lại liếc nhìn Hoa Mộ Thanh vẫn giữ vẻ bình thản giữa ánh mắt hoảng loạn xung quanh rồi lắc đầu, chắp tay sau lưng bước ra khỏi Hoa phủ.
Vừa rẽ ra khỏi cổng chính Hoa phủ, trong xe ngựa đã có người chui vào.
Chiếc áo bào tím vén lên, người ấy nghiêng mình dựa vào ghế, tiện tay nhặt luôn miếng bánh sen vừa được ngự trù hoàng gia mang đến bên cạnh Đỗ Thiếu Quân.
Đỗ Thiếu Quân lắc đầu, đặt chén trà xuống, cười hỏi: “Thế nào?”
Mộ Dung Trần nhướng mày, giọng thản nhiên: “Có thể dùng được.”
Đỗ Thiếu Quân nhìn hắn, một lúc sau khẽ cười: “Chỉ là một quân cờ thôi, sao đáng để ngươi đích thân ra mặt?”
Vở kịch vừa rồi, Mộ Dung Trần thực ra vẫn luôn theo dõi từ trong bóng tối.
Hắn quay đầu lại, đôi mắt yêu tà kia khẽ liếc ra ngoài cửa sổ, hồi lâu mới cất tiếng lạnh lùng: “Chỉ là muốn x-ác nhận một điều.”
“X-ác nhận gì?” - Đỗ Thiếu Quân tò mò.
Nhưng Mộ Dung Trần không trả lời nữa.
Bởi vì, trong lòng hắn, nghi ngờ lại càng sâu sắc hơn.
Hoa Mộ Thanh, muội muội
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoan-phi-co-hy-cuu-thien-tue-cuop-sac/2975312/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.