Bình Thố mỉm cười, từ trong túi áo lấy ra một con d-ao găm, rút khỏi vỏ, lưỡi dao sắc lạnh lóe sáng dưới ánh lửa.
Hoa Mộ Thanh yên tâm hơn, nói: “Được, ta đi rồi sẽ quay lại ngay.”
Bình Thố nhìn thiếu nữ rõ ràng thân thể yếu ớt, vậy mà trong hoàn cảnh nguy hiểm mịt mờ thế này, nàng không dựa dẫm vào ai, cũng không ngồi chờ ch-ết mà chủ động tìm cách xoay chuyển cục diện.
Hắn gật đầu nói: “Cẩn thận nhé.”
Hoa Mộ Thanh khẽ đáp, lại liếc nhìn Thanh Hoàng một cái rồi thắp hỏa chiết, cúi người, chui vào một cửa hang nhỏ.
Ánh lửa chập chờn, chẳng mấy chốc đã khuất bóng trong bóng tối.
Bình Thố ngồi bên cạnh Thanh Hoàng, nhìn xuống đôi chân tê dại không cảm giác của mình, lại ngước nhìn nam tử tuấn tú kia, người đã không ngần ngại hy sinh để bảo vệ Hoa Mộ Thanh.
Một lúc sau, hắn lắc đầu bất lực: “Phải làm sao đây… Dù nàng có không trở thành Nữ Hoàng, ta cũng không muốn buông tay nữa rồi.”
Không biết người đang hôn mê kia có nghe thấy hay không, chỉ thấy đôi mày nhíu chặt của Thanh Hoàng lại càng nhíu sâu hơn.
__
Bên ngoài mặt đất.
Lý Cù hớn hở bước đến trước cổng chính hoàng cung.
Hắn giơ tay, đẩy cánh cổng to lớn kiên cố vẫn uy nghi dù đã qua ba mươi năm.
“Cót… két…”
Tiếng mở cửa rít lên chậm rãi khàn khàn, như thể đang tuyên cáo với thế gian rằng, Lan Nguyệt cổ quốc, sau ba mươi năm chìm vào quên lãng, giờ đây… một lần nữa trở lại nhân gian.
Lý Cù kích
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoan-phi-co-hy-cuu-thien-tue-cuop-sac/2976464/chuong-439.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.