Minh Nguyệt tỉnh dậy là vào ngày hôm sau. Tiếng khóc nức nở của ai đó vang bên tai, cánh tay thì bị người lay đến nhức mỏi.
Nghiêng đầu qua thì thấy ngũ sư huynh với gương mặt tiểu hài tử ngồi úp sấp bên cạnh giường, nhắm mắt nhưng không ngăn nổi những dòng nước chảy làm thấm ướt một mảng giường. Sư phụ và các vị sư huynh thì đứng ở một bên muốn nói lại thôi.
"Sư... sư muội! Tiểu sư muội... đừng chết mà! Muội mất rồi thì huynh... biết đi khoe muội với ai đây? Hức... ta chỉ vừa mới... lên chức sư huynh mà!" Tiếng nức nở nỉ non của vị ấu sư huynh này khiến Minh Nguyệt vừa thương, vừa buồn cười.
"Ngũ sư huynh! Ta không có sao!" Cô lên tiếng với đầy vẻ mệt mỏi.
"Sư muội?" Trưởng Thành nghe thấy, không thể tin ngẩng đầu lên nhìn Minh Nguyệt. "May quá! Muội còn sống!" Tiểu tử nở một nụ cười mừng rỡ trong những dòng nước mắt .
"Vâng!" Minh Nguyệt nhẹ nhàng đáp.
"Nguyệt nhi! Con cảm thấy cơ thể hiện giờ thế nào?" Thấy tiểu đồ đệ đã tỉnh, Dương trưởng lão cũng buông xuống được lo lắng trong lòng.
"Con chỉ thấy cơ thể vô lực. Ngoài ra không còn khó chịu chỗ nào nữa, đau đớn cũng không! Cảm ơn sư phụ quan tâm đồ nhi!" Minh Nguyệt mỉm cười đáp lời.
Tam sư huynh ở một bên lên tiếng:
"Muội dùng quá nhiều thần lực khi chỉ vừa mới đột phá, dẫn đến nội thương. Nên mới cảm thấy không còn sức lực. Yên tâm tịnh dưỡng vài tháng là khỏi! Lát nữa huynh đưa muội vài viên tiên đan, uống vào sẽ đẩy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoan-tinh-kiep/2319071/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.