Dưới ánh đèn bàn vàng nhạt, lưỡi dao lóe lên ánh sáng mờ nhạt.
Có tiếng mở cửa. Kiều Thanh Vũ nhanh chóng thu lưỡi dao vào cán màu đồng cổ, rồi nhét vào ngăn kéo.
“Thanh Vũ,” một lát sau Lý Phương Hảo đẩy cửa phòng thò mặt vào, “ra ăn chút trái cây.”
Sắc mặt bà u ám như được quét một lớp than. Kiều Thanh Vũ nghĩ, chắc chắn không phải vì quá mệt mỏi.
Quả nhiên, vừa ngồi xuống bàn ăn, cô vừa cầm lấy một quả quýt màu vàng cam, Lý Phương Hảo lập tức mắng mỏ.
“Không biết ra quán báo một tiếng rồi mới về nhà à, về từ khi nào? Nghe diễn thuyết gì? Tôi thấy miệng cô lại nói dối phải không?”
Kiều Thanh Vũ đặt quả quýt xuống: “Là một đàn anh thi đỗ vào Đại học Thanh Hoa vài năm trước, tên Minh Đại, nhiều bạn học cũng ở lại nghe… Con về nhà được một giờ rồi, vì phải vội làm bài tập nên không ra quán.”
“Sao lại là họ Minh nữa, là con trai à?”
Kiều Thanh Vũ im lặng.
“Hỏi cô đấy, câm rồi à?” Lý Phương Hảo bước tới, dùng ngón tay chỉ mạnh vào ngực trái của Kiều Thanh Vũ, “Đầu óc cô bay bổng rồi, cô biết không?! Thanh Hoa, cô có thể thi đỗ Thanh Hoa sao? Đi nghe làm gì?!”
Kiều Thanh Vũ lập tức đứng dậy, trước sự ngạc nhiên của Lý Phương Hảo hét lên “Làm gì đấy” rồi lao vào phòng, đóng sầm cửa lại.
“Cô ra đây cho tôi!”
Lý Phương Hảo không cho cô cơ hội bình tĩnh. Trong cơn giận dữ, Kiều Thanh Vũ hành động nhanh hơn suy nghĩ, làm một việc mà
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoan-vu-sac-tu/207291/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.