Ta đảo mắt nhìn một vòng trong phòng, lập tức nhận ra mấy món đồ hắn tặng, liền chỉ từng món một, giả vờ không biết:
“Xuân Nhi, cái đèn gỗ trầm hương kia ai thắp vậy? Còn mấy món điểm tâm đó, mau vứt ra ngoài.”
“Cái này... là Thái tử điện hạ mang đến.”
Xuân Nhi có chút khó xử.
Ta dứt khoát nôn khan mấy tiếng:
“Trong phòng này mùi hương lẫn lộn, thật khiến dạ dày ta khó chịu.”
Dung Ngọc dù có giỏi giả vờ dịu dàng đến đâu cũng chịu không nổi sự chán ghét liên tiếp của ta.
Sắc mặt hắn lập tức trầm xuống, cười như không cười:
“Xem ra mấy thứ cô mang đến không hợp khẩu vị của Diệu Diệu rồi.”
“Vậy thì vứt đi đi.”
Nhưng... vứt đồ đi vẫn chưa đủ.
Điều khiến ta buồn nôn nhất là chính con người hắn.
Vì thế, ta hờ hững liếc Dung Ngọc một cái, lại vội vàng đưa tay che miệng, thêm một trận:
“Ọe~”
Dung Ngọc là Thái tử Đông Cung, có bao giờ bị người ta đối xử thế này?
Hắn đến một nụ cười giả vờ cũng không nặn ra nổi, chỉ lạnh lùng để lại một câu:
“Diệu Diệu đã không khỏe, hôm khác cô lại tới.”
Nhìn bóng lưng Dung Ngọc đi xa, ta thở phào một hơi, lại sai các thị nữ lui ra ngoài, đóng cửa phòng cho chặt.
Lúc này, bên tai cuối cùng cũng yên tĩnh hoàn toàn.
Ta sờ lên chiếc vòng ngọc mới xuất hiện trên cổ tay:
“Ra đi thôi, Tần Yến.”
“Ta biết chàng ở đây.”
Chiếc vòng ngọc này quen thuộc vô cùng.
Kiếp trước Tần Yến từng đeo nó cho ta, còn không cho ta
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoan-yen-tu-noan/2316967/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.