Hãm nhậm tuyệt cảnh
“Nữ nhân? Ha ha ha…” – Tư Đồ bị bức chiếu thư đặt trên đùi khiến cho cười phá lên ha hả, vừa cười vừa lắc đầu – “Lão già này điên rồi…Ngay cả chủ ý này cũng nghĩ ra cho được. Tiên Tiên ngươi thật là giỏi, cả như vậy cũng đoán ra được.” 
Mộc Lăng cũng cười mỏi cả miệng – “Ôi mẹ ơi, lão hoàng đế này có khả năng lừa người ta quá đi chứ, mắc cười chết bỏ đấy.” 
Tiểu Hoàng nhìn hai người ở trước mặt y cười nắc cười nẻ đến lăn lộn mà dở cười dở khóc, bất đắc dĩ lắc đầu – “Các huynh đừng có cười nữa, khó lường đấy biết không?” 
“Ta biết chứ.” – Tư Đồ phẩy phẩy tay – “Cơ mà Tiên Tiên, ngươi phải để ta cười thêm tí nữa đã, cái này thật là cười lăn lộn luôn đấy.” 
Tiểu Hoàng thấy Tư Đồ còn đang ôm bụng cười sằng sặc bèn không còn nhịn nổi nữa, bước lên tung cho hắn một cước. 
Tư Đồ nhìn Tiểu Hoàng thở phì phò thì rốt cuộc mới chịu nhịn không cười nữa, hỏi – “Tiếp sau là gì đây?” 
“Hoàng đế muốn ta và Ngao Thịnh cùng tranh ngôi hoàng đế.” – Tiểu Hoàng nhẹ nhàng nói. 
“Thôi đi, ngươi đoạt cái ngôi hoàng đế chó má đấy làm quái gì.” – Tư Đồ bĩu môi – “Lão có dằn vặt ngươi cũng vô dụng thôi.” 
“Nhưng Thịnh Nhi sẽ không nghĩ như vậy đâu.” – Tiểu Hoàng nhìn Tư Đồ và Mộc Lăng một cái – “Nếu như không thể chứng minh ta không phải là con ruột của hoàng đế, không có cách nào để tranh ngôi hoàng đế với 
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoang-ban-tien/1205300/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.