Tiểu Hoàng quay lại hỏi Tư Đồ – “Sao nào?”
“Cái gì mà sao nào?” – Tư Đồ vừa cười vừa ngồi xuống, ôm Tiểu Hoàng đặt lên đùi, lại kéo bát canh đến trước mặt mình, dùng thìa đút cho y.
Tiểu Hoàng uống hai ngụm rồi lại ngoảnh sang nhìn Tư Đồ – “Chẳng phải huynh đến xem xét đại bản doanh của Tiếu Lạc Vũ sao?”
Tư Đồ nhìn chằm chằm Tiểu Hoàng trong chốc lát, sau đó nâng cằm y lên, hôn vào đôi gò má phúng phính của y – “Sau này ngươi đừng tỏ ra thông minh như vậy nữa được không? Thông minh quá sẽ khiến người ta sợ đấy.”
Tiểu Hoàng không nói nữa, chỉ cắm cúi ăn canh.
Tư Đồ cười nhẹ, giúp Tiểu Hoàng xoa bóp tay và bờ vai – “Tiếu Lạc Vũ dẫn theo mười vạn binh mã của Thụy Vương đến đây.”
Tiểu Hoàng buông thìa xuống, ngẩng lên hỏi lại – “Mười vạn binh mã?”
Tư Đồ gật đầu – “Việc phòng thủ rất nghiêm ngặt, binh tốt thoạt nhìn cũng khá lắm. Tiếu Lạc Vũ quả nhiên là một đại nhân vật, đáng tiếc…”
“Đáng tiếc gì cơ?” – Tiểu Hoàng lựa một miếng thịt đưa đến bên miệng Tư Đồ.
“Đáng tiếc cam tâm bị người ta sai phái.” – Tư Đồ mỉm cười ngoạm lấy…chà, thịt rất thơm, mà trong lòng càng ngọt ngào hơn.
Hai người ăn xong bữa khuya thì lên giường ngủ, màn đêm lặng lẽ buông xuống, không một lời nào được thốt ra.
Ngày hôm sau, Tư Đồ để lại một câu – “Có việc ra ngoài, ba ngày sau sẽ về.” – rồi thì không thấy bóng dáng đâu nữa.
Tiểu Hoàng nhờ Chu lão gia tử tìm giúp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoang-ban-tien/1205446/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.