Phó Cẩm Họa nhướng mày nhìn Tế Dương vương, khi bốn mắt nhìn nhau, tựa như ngọc đá va chạm tạo ra muôn ngàn tia lửa, tình cảm kìm nén lâu nay trong khoảnh khắc ấy tuôn trào không còn do dự nữa. Sau cơn gió cuộn mây vần, là tình ý dịu dàng êm ái.
Gia Luật Sở Tế cau chặt đôi lông mày lưỡi kiếm, gần như muốn nghiến gãy răng, quát: “Không ngờ lại là một đứa con gái, trước mặt năm vạn tinh binh của triều Nguyên Hy, lẽ nào bản thái tử lại chịu để cho các ngươi uy hiếp hay sao? Bản thái tử muốn xem xem, sư huynh đã bị thương rồi thì làm thế nào mà đưa hai đứa con gái bình yên rời khỏi đây?”
Gia Luật Sở Tế đột nhiên nói ra chuyện Tế Dương vương bị thương, nữ nhân bắt cóc Tề tướng quân có phần hoảng hốt, quát: “Ngươi sai rồi, xưa nay Tế Dương vương chưa từng nghĩ đến việc đưa ta đi, ta cũng chưa từng có tham vọng đó, ta dám đột nhập vào quân doanh của ngươi, là đã nắm chắc sẽ phải bỏ mạng rồi. Tế Dương vương nhất định sẽ rời khỏi quân doanh này, nếu ngài ấy bất chấp an nguy của bản thân, nhất định đòi đưa người con gái kia đi, thì ta sẽ giết cô ta, như vậy Tế Dương vương sẽ không còn vướng bận gì nữa.”
Phó Cẩm Họa đột nhiên nghe thấy cô gái kia nói thế chỉ cảm thấy trong lòng khó chịu vô cùng, nhìn thiên quân vạn mã, giáp sắt sáng choang, nàng không sợ, nhưng khi nghĩ đến việc Tế Dương vương phải một mình chiến đấu khổ sở với đại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoang-cung-cam-tu/311881/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.